Chương 2

Dù biết anh không ăn những thứ mình nấu nhưng bổn phận làm vợ cô vẫn nấu đủ ba bữa cơm trong ngày cho anh.

Hôm nay, cô thức dậy sớm nấu cho anh một tô canh gà. Cô trở về phòng thay đồ khi bước xuống thì thấy anh và ả nhân tình đang ngồi ở bàn ăn khiến cho cô bất giác không kiềm được nước mắt.

Cô quay ngược lên phòng rửa mặt và lấy túi xách đi ra ngoài.

- Cô đi đâu đấy? Thấy cô đi xuống anh và ả ta bắt đầu gây chuyện.

- Tôi có hẹn với chị hai tôi. Cô nhẹ nhàng đáp lời anh.

Anh chưa kịp nói câu thứ hai thì cô đã bỏ đi ra ngoài, cô chạy xe ra được một đoạn thì nhận được cuộc gọi từ mẹ anh.

- Con nghe mẹ ạ!

- An Bình à! Một xíu nữa mẹ qua Vương viên, hai mẹ con mình đi mua sắm nhé!

- Vâng, vậy mẹ qua nhà ngồi uống nước đợi con một lát nhé! Con qua nhà chị An Nhiên lấy bảng thiết kế ạ!

- Được rồi, mẹ qua nhà đợi con.

Tuy anh không tốt nhưng ba mẹ anh rất thương cô.

Vương phu nhân tới Vương viên, vừa bước chân vào thì thấy anh và ả ta ngồi ở phòng ăn.

Không nhịn nổi cơn tức, bả cho người trói ngay ả vào nhà kho.

Anh hấp tấp định chạy theo thì nghe tiếng mẹ anh quát lớn :

- Con đứng lại đó

- Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn sao nữa đây?

- Con bước qua kia ngồi xuống cho mẹ. Nhanh lên!

Anh im lặng bước qua sofa ngồi, anh không dám cãi mẹ anh vì anh biết nếu anh lỡ lời thì mẹ anh có thể xuống tay tàn độc.

- Con cưới An Bình rồi còn ngang nhiên dẫn ả ta về đây?

- Mẹ à! Người con yêu là cô ấy, không phải là Hạ An Bình.

- An Bình thì có gì không tốt?

Anh vừa muốn trả lời, vừa muốn im lặng. Đang phân vân thì thấy xe của cô chạy vào sân. Anh liền suy nghĩ không biết có phải Hạ An Bình gọi cho mẹ anh đến không? Hạ An Bình, cô được lắm!

An Bình bước vào nhà thì mọi thứ đều yên ắng, không biết cô ta đã về từ bao giờ.

- Thưa mẹ, con mới về

- An Bình, con lên phòng cất đồ đi rồi hai mẹ con mình đi mua sắm.

- Vâng

Cô bước lên phòng nhưng nhận thấy ánh mắt của anh, chẳng lẽ có chuyện gì sao?

Không suy nghĩ nhiều, cô nhanh cất đồ không để mẹ anh chờ lâu.

- Con xong rồi ạ!

- Đi thôi con. Bà bước ra khỏi cửa thì ngoảnh đầu lại nhìn anh.

- Còn ngồi đó làm gì, nhanh lên!

Anh không nói đứng dậy đi theo Vương phu nhân và cô.

Đến trung tâm thương mại, anh ngồi một góc đợi mẹ anh và cô thử đồ.

- Con vào thử chiếc đầm này đi

Mẹ anh chọn một chiếc đầm trắng, thiết kế tinh xảo nhưng cô không quen mặt hở hang quá!

Cô không dám cãi lời, ngoan ngoãn nhận lấy chiếc đầm vào trong mặc thử.

- Thật sự rất đẹp

Cô bước ra, các nhân viên trung tâm thương mại thốt lên khiến anh để ý.

Cô nghe mọi người khen mình thì nở một nụ cười thật tươi.

Cô không ngờ nụ cười của mình làm trái tim ai đó bẵng đi một nhịp.

Anh lấy điện thoại chụp lén cô một tấm ảnh, anh khẽ cười.

- Đẹp thật!

Trái tim anh tuy có chút rung động với cô nhưng anh chỉ cho đó là cảm xúc nhất thời thôi. Người anh yêu là Trần Phương Uyên.

Anh dẹp đi cái cảm xúc đó nhanh chóng, về đến nhà anh lôi cô thật nhanh lên phòng.

- Hạ An Bình, có phải cô xem lời nói của tôi không ra gì?

- Anh nói gì vậy?

- Cô dám gọi cho mẹ tôi đến đây, cô chán sống rồi đúng không?

- Không, em không có gọi

- Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô, thứ độc ác như cô thì chuyện gì mà không dám làm.