Chương 3

Anh bước ra khoá trái cửa lại, đẩy cô ngã xuống giường.

Cô hốt hoảng hét lên, cô khóc trong sợ hãi

- Anh định làm gì vậy?

- Làm những điều mà cô muốn, tốt nhất là cô nên thực hiện nghĩa vụ người vợ.

Anh không nói nhiều, cúi xuống hôn môi cô ngấu nghiến. Mặc cho cô chống cự

Anh hôn trượt xuống cổ và xương vai xanh.

- Nhất Chính, tha cho em đi mà. Cô vừa khóc vừa van xin anh.

Anh không nói gì, đưa tay xé toạt chiếc váy mà cô đang mặc, trên người chỉ còn bộ nội y. Cô cố gắng giãy giụa, chống cự lại anh nhưng bất thành. Sức của cô so với anh thì có là gì.

Anh di chuyển trên người cô để lại những dấu đỏ chi chít không một trật tự nào.

Anh cho vật nam tính của mình vào bên trong cô mà không có một màn dạo đầu khiến cô đau đớn phải hét lên.

- Á...đ..a.u..

Sau khi ân ái với cô, anh thấy cô ngất trên giường. Bỏ mặc cô ở đấy đi vào nhà tắm.

Người ngoài nhìn vào có vẻ đó là một cuộc ân ái nhưng với cô đó là cưỡng bức.

Cô nằm một lát cũng tỉnh, cảm thấy toàn thân mình đau nhức và mệt mỏi. Cô cố gắng gượng người ngồi dậy. Anh từ ngoài đi vào vứt lên người cô một lọ thuốc, lạnh nhạt nói:

- Uống đi

Anh không cần nói nhiều nhìn vào cũng biết là thuốc tránh thai.

Cô cầm lọ thuốc ngoan ngoãn uống một viên trước mặt anh.

Cô cố gắng lê người về phía phòng tắm, bộ đồ tuy bị anh xé rách nhưng cũng vẫn có thể khoác lên người che tạm.

Cô nhanh chóng đi về phòng mình thay đồ và nghỉ ngơi.

Đến tận trưa vẫn thấy cô chưa xuống, anh đi nhanh lên phòng mình định gọi cô dậy nhưng lật tung chiếc chăn ra lại không thấy cô.

Nhìn xuống drap giường có 1 vết máu đỏ, tim anh bẵng đi một mình.

Anh bước sang phòng cô thì thấy cô đang ngủ trên giường, trang trí không quá cầu kỳ nhưng mùi hương này thật là dễ chịu.

Anh đi lại gần giường ngồi xuống định gọi cô dậy nhưng thấy khuôn mặt có chút trắng bệt khiến anh sợ hãi. Tay chạm vào trán thì thấy cô đang sốt cao.

Anh nhanh chóng gọi bác sĩ, kêu quản gia nấu cháo cho cô.

Anh tiến lại ngồi xuống một bên giường nhìn cánh tay cô đang truyền nước biển, tim anh có chút nhói lên.

Anh nhìn cô không hiểu sao trong lòng có một chút xót xa nhưng rồi cũng rất nhanh đập tan suy nghĩ đó.

Anh để người giúp việc đút cháo cho cô ăn nhưng An Bình ăn vào bao nhiêu là nôn ra bấy nhiêu.

Cả hai ngày nay cô nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền lại. Không ăn uống được gì khiến khuôn mặt trở nên xanh xao hơn.

Anh nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, thật may cô chỉ bị suy nhược.

Đến khuya cô mới mở mắt dậy nổi, cô cố gắng gượng ngồi dậy.

- Cô chịu tỉnh rồi à?

Nhất Chính miệng thì quát cô mà trong lòng thì lo lắng.

Cô im lặng không trả lời, ngồi lui lại sát đầu giường, tránh anh càng xa càng tốt.

Hôm nay mẹ anh hay An Bình bị bệnh nên hầm canh gà mang qua cho cô ăn.

- An Bình à! Mẹ có hầm canh gà mang qua cho con ăn đây!

- Con cảm ơn mẹ!

Mọi thứ vẫn bình yên diễn ra cho đến khi Vương phu nhân để ý đây không phải là phòng của con trai bà.

Bà biết con trai bà không thích An Bình nhưng làm như thế này thì có quá đáng quá không chứ.

- An Bình à! Thằng Nhất Chính không cho con vào phòng hay sao?

An Bình đang ăn thì sựng lại khi nghe câu hỏi của mẹ anh. Cô nên trả lời thế nào đây?