Chương 1

Hôm nay, Hạ An Bình khoát lên người chiếc váy cưới sang trọng. Cô trở thành vợ anh, đây là điều mà ngàn vạn cô gái ngoài kia mơ ước.

Cô biết anh không yêu cô nhưng cô vẫn chấp nhận, cô tin một ngày nào đó anh sẽ đáp trả lại tình cảm của cô.

Trong phòng của cô dâu, đám bạn thân của cô đang tiếu tích chúc mừng hạnh phúc cho cô.

- An Bình, chuẩn bị bước vào lễ đường rồi. Con chuẩn bị xong chưa?

Cha cô đi lên phòng xem con gái cưng của ông đã chuẩn bị như thế nào rồi.

- Con chuẩn bị xong rồi thưa cha. Hạ An Bình lễ phép đáp.

Mọi thứ đã xong, cha cô nắm tay dắt cô vào lễ đường giao cho anh. Làm lễ, đeo nhẫn hoàn thành các thủ tục.

Anh phải ở lại tiếp khách, cô được tài xế đưa về Vương Viên nghỉ ngơi.

- Chào thiếu phu nhân

Bác quản gia lễ phép chào hỏi ngay khi vừa nhìn thấy cô bước vào nhà.

- Cháu chào bác, chào mọi người.

Cô lịch sự chào bác quản gia và những người hầu.

- Chào thiếu phu nhân.

Người hầu đồng thanh chào cô, họ thấy ngạc nhiên vì cô là cành vàng lá ngọc nhưng không hề nghênh ngang, kênh kiệu một chút nào. Bọn họ bắt đầu có cảm tình với cô nhiều hơn.

- Mọi người đừng gọi em là thiếu phu nhân, gọi em là An Bình hay Tiểu Bình cũng được.

Cô tươi cười, thân thiện trò chuyện với mọi người.

Hôm nay, cô cũng khá mệt nên muốn lên phòng nghỉ ngơi sớm.

- Bác có thể dẫn cháu lên phòng được không ạ? Cô lịch sự mở lời với bác quản gia

- Mời thiếu phu nhân. bác quản gia đưa tay ra hiệu cho cô bước lên trước.

Cô theo bác quản gia lên tới phòng anh thì mở cửa bước vào.

Căn phòng được thiết kế với tone màu đậm, cô kéo vali đặt vào một góc cạnh tủ quần áo. Thay chiếc váy cồng kềnh trên người ra, cảm giác thật là dễ chịu.

Cô thay đồ xong đi lại giường ngả lưng một chút lại ngủ quên lúc nào không hay.

Khuya anh về trong tình trạng say khướt, bước vào phòng nhìn thấy cô nằm ngủ trên giường, anh nhếch môi cười khinh rồi bước vào nhà tắm.

Anh thay một bộ đồ ngủ và bước lại sofa ngủ.

Sáng hôm sau, khi cô vẫn còn đang ngủ thì anh đã quần áo chỉnh tề ngồi ở sofa.

Cô vừa thức giấc thì thấy anh ngồi ở sofa, mặt anh khá khó chịu.

- Em xin lỗi, để em xuống chuẩn bị buổi sáng cho anh. Cô hốt hoảng lên tiếng

- Không cần, tôi không có thói quen ăn sáng. Tôi có chuyện muốn nói với cô. Anh gắt gỏng lên tiếng.

Hạ An Bình không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

- Ngay hôm nay, cô dọn ra khỏi phòng tôi. Tôi không yêu cô nhưng cô vẫn cố chấp bước vào căn nhà này thì những ngày sau này cô không sống yên thân với tôi đâu.

Hạ An Bình nghe anh nói, tuy là đau lòng nhưng cô cố gắng không khóc.

- Em biết rồi

Anh nghe cô trả lời thì gật đầu nói tiếp

- Tôi đồng ý cưới cô chỉ là bảo vệ an toàn cho người tôi yêu thôi, nên tốt nhất trước mặt ba mẹ tôi, cô đừng có giở trò.

Anh thấy cô ngồi đó không nói gì thì lên tiếng nói tiếp.

- Cuộc hôn nhân này chỉ diễn ra 2 năm thôi, sau 2 năm tôi và cô đường ai nấy đi.

- Vâng. Cô nghe anh nói tuy có đau lòng nhưng cô không phải là người anh yêu thì giữ chân anh cũng có ích gì.

Cô kéo vali sang một phòng nhỏ trên sân thượng, đồ đạc cô cũng không nhiều.

Cô sắp xếp đồ đạc xong thì xuống phụ mọi người làm việc, tuy mọi người có hơi ngại nhưng vẫn để cho cô làm.

Mọi người trong nhà đều biết thiếu gia của họ không yêu cô nhưng cô làm thiếu phu nhân vẫn dễ chịu hơn cái bà chằn kia.