Edit: Tử Đằng
“Amelia, múa kiếm đi, đại diện gia tộc dâng lên tất cả trung thành của con cho vị vua tương lai.”
Kha Thanh Di nghe được một giọng nam trung niên ở trong mộng, truyền đến từ đỉnh đầu, vang dội và có lực, hùng hồn uy nghiêm, giống như một cây đao có thể chém sắt như chém bùn, có thể thấy được khí thế bức người qua lời nói.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy người vừa nói chuyện là một người đàn ông tóc vàng, đôi mắt sắc bén giống như diều hâu, dáng người cường tráng, mặc giáp sắt dày nặng cứng rắn, dáng đứng thẳng tắp, như là một cây kiếm dài cắm thẳng xuống đất, chỉ đứng ở đó cũng đã uy phong lẫm liệt, làm người ta không dám đến gần.
Lúc này cô mới phát hiện trên tay mình đang cầm thanh kiếm nặng trĩu. Vậy mà tay cô còn giống tay trẻ con, ngắn ngủn nho nhỏ, khớp xương chưa quá rõ ràng, nhưng lòng bàn tay đã có vết chai mỏng.
Thân thể không chịu sự khống chế của cô mà tự chủ hoạt động. Cô chậm rãi rút kiếm từ vỏ kiếm ra, trong nháy mắt, chỗ trước mặt đã bị kiếm quang chiếu sáng, khiến cô hơi híp mắt lại theo bản năng, rồi sau đó nhìn thấy bóng dáng của mình ở trên thân kiếm sạch sẽ trơn nhẵn.
Đó là một bé gái tóc vàng mắt tím, thoạt nhìn chỉ sáu bảy tuổi, mặt mày sắc nét, ngũ quan tinh xảo, tuy tuổi nhỏ, nhưng đã lộ ra chút xinh đẹp và lạnh lùng, là một mỹ nhân nhỏ.
Cô vứt vỏ thanh kiếm xuống mặt đất, tay trái cầm kiếm, tay phải để ở sau lưng, thân thể hơi lay động vì trọng lượng của kiếm, nhưng cô vẫn là nỗ lực ổn định, hoa văn về gia huy được điêu khắc trên chuôi kiếm đâm vào lòng bàn tay.
Kha Thanh Di nghe thấy mình mở miệng nói chuyện, giọng non nớt, lại tràn đầy kiên định: “Vâng, phụ thân đại nhân.”
Vừa dứt lời, quanh người cô đã xảy ra biến hóa, từng cảnh tượng lướt qua như là đèn kéo quân. Cô thấy núi cao nguy nga, nhìn thấy phố phường náo nhiệt, nhìn thấy cung điện kiểu châu Âu, nhìn thấy gió lửa đầy trời, chiến hỏa lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhìn thấy cửa nát nhà tan, vợ con ly tán.
Đập vào mắt nhiều nhất, là gϊếŧ chóc.
Kha Thanh Di có thể cảm giác được thân thể của mình nhanh chóng lớn lên theo hình ảnh thay đổi. Ngón tay trở nên thon dài có lực, lòng bàn tay cầm kiếm đầy vết chai, tóc dài bay theo gió, ngọn tóc màu vàng kim lại dính vết máu đỏ tươi. Cô mặc áo giáp giống như người đàn ông trung niên lúc trước, lạnh băng cứng rắn, đen nhánh như đêm, chiếu ra quang cảnh thời loạn.
Thế sự thay đổi, điều duy nhất không thay đổi chính là từ đầu chí cuối tay cô vẫn nắm kiếm.
Nhìn kỹ, kiếm đã không phải thanh kiếm lúc trước, hiện giờ thanh kiếm trong tay này càng thêm sắc bén và nặng nề, mũi kiếm còn chảy máu tươi ấm nóng, hoa văn trên chuôi kiếm chưa đổi, đã sớm đi vào sinh mệnh của cô.
Kha Thanh Di ngơ ngác nhìn trường kiếm trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, trước mắt là cảnh binh hoang mã loạn, bên tai truyền đến tiếng chém gϊếŧ gầm rú và binh khí va chạm giòn vang.
Cô nhìn thấy một sĩ binh đôi tay cầm kiếm, như là dồn hết sức lực, hung hăng bổ về phía mình!
Còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã hành động trước một bước, nhẹ nhàng trốn tránh, kiếm quang nháy mắt chiếu sáng lên sự căm hận sắp tràn ra khỏi mắt của binh lính kia.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, Kha Thanh Di nhìn thấy binh lính kia đã ngã xuống đất ầm ầm, cổ trào máu như suối phun.
Mà lưỡi kiếm trong tay cô đã dính thêm dấu vết mới.
Kha Thanh Di bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, trên người đã toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cô nằm thẳng ở trên giường, tim đập cực nhanh, ác mộng lần này không chỉ mang đến cho cô sự kinh hãi và khủng hoảng...
Còn có ký ức của nữ phụ.
Nằm ổn định lại, cô mới lần mò từ trên giường xuống dưới. Có lẽ là người ngoài phòng nghe thấy tiếng động, sau đó một hầu gái bưng váy áo đã được chuẩn bị vào. Ánh mắt nhìn về phía Kha Thanh Di nói là cung kính, không bằng nói là kính sợ. Cô ta nói: “Ramirez đại nhân, đã đến lúc chuẩn bị cho tiệc chúc mừng đêm nay rồi ạ.”
Kha Thanh Di dừng mắt ở trên người hầu gái, chỉ thấy cô ta có một mái tóc xoăn màu nâu, hai mắt xanh biếc, mặc váy vải bố màu trắng, như là cách ăn mặc của phụ nữ châu Âu thời Trung cổ, nhưng cũng không hẳn là vậy, làm người ta thật sự không đoán được đó là cách ăn mặc của thời kỳ nào.
Chắc là bởi vì đây là một bộ truyện huyền huyễn hư cấu phương Tây.
Nhưng Kha Thanh Di cứ cảm thấy có cảm giác không ổn nói không nên lời.
Thấy Kha Thanh Di nhìn mình lại không nói lời nào, hầu gái hơi sợ hãi, không biết mình đã đắc tội vị đại nhân tôn quý trước mắt ở đâu, chỉ đành thật cẩn thận gọi một tiếng: “Ramirez đại nhân?”
Lúc này Kha Thanh Di mới hiểu vì sao mình lại cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng hầu gái trước mặt là người đẹp Âu Mỹ nhưng lại nói tiếng phổ thông Trung Quốc cực kỳ rõ ràng, giống như được đài trung ương l*иg tiếng.
Cô quẫn, khẽ ho một tiếng, trả lời: “Cô đặt quần áo xuống rồi lui ra đi.”
Hầu gái như trút được gánh nặng, lên tiếng cáo lui rồi vội vàng cúi đầu rời đi.
Kha Thanh Di cũng không bất ngờ vì thái độ nơm nớp lo sợ của hầu gái.
Cô không thay quần áo ngay lập tức, mà nhìn lên vách tường phía sau phòng ngủ, nhìn chăm chú thật lâu. Chỉ thấy trên tường vẽ một cái đồ đằng thật lớn, quạ đen cánh chim đen nhánh đứng nghiêng người, miệng ngậm một cây hoa Mận Gai Hổ[1], thân cây đầy gai nhọn sinh ra từ miệng quạ đen, như dây bụi gai quấn quanh cổ và cơ thể nó, bò lên trên thân cánh của nó rồi nở thành ba bốn đóa hoa nhỏ.
[1]Hoa Mận Gai Hổ Cánh hoa đỏ tươi đẹp, giống như là máu quạ đen rỉ ra khi bị hoa đâm vào thân thể.
Hoa Mận Gai Hổ tượng trưng cho sự trung thành, bốn mùa nở hoa, tức là bất cứ lúc nào cũng không lay được lòng trung thành và tận tâm.
Đây là gia huy của gia tộc Ramirez, là hoa văn khắc vào chuôi kiếm trong mộng mà Kha Thanh Di cầm, chưa bao giờ thay đổi.
Cũng là vinh quang lấy mạng mà Amelia Ramirez phải gánh lấy cả đời.
Kha Thanh Di thở dài một hơi, chỉ cảm thấy ký ức của Amelia là ký ức nặng nề và máu tanh nhất mà cô tiếp nhận kể từ khi cô xuyên không tới nay.
Gia tộc Ramirez thuộc chủng người Lanthosta, chủng người này tương đương với “dân tộc chiến đấu” trong thế giới này. Khác với cách trêu chọc trong thế giới hiện thực, người thế giới này gọi dân tộc chiến đấu bằng giọng điệu nghiêm túc mà kính sợ. Ở thế giới này, người Lanthosta cực kỳ thưa thớt, bởi vì năng lực sinh sản không mạnh, gia tộc có thể truyền lại lâu đời thì có thể đếm được trên đầu ngón tay, tất nhiên là quý vì hiếm. Mà người của dân tộc này không chỉ kiêu dũng thiện chiến, tứ chi linh hoạt, sinh ra là kỳ tài luyện võ, còn có một đặc thù bề ngoài - tóc vàng mắt tím, cực kỳ nổi bật.
Tuy là giỏi về võ nghệ, nhưng người Lanthosta không có dã tâm và tiềm chất xưng vương, ngược với xưng vương, bọn họ thích làm thần tử hơn, suất binh đánh giặc, phá sa trường, cho nên thời gian qua đi, bất kể thời kỳ nào, đều không khó phát hiện bóng dáng của bọn họ, sinh động ở loạn thế, khó tồn tại trong an nhàn.
Từ trăm năm trước, gia tộc Ramirez vẫn luôn là gia thần của thành chủ thành Vận Mệnh, một mạch tương thừa, nhiều thế hệ nắm giữ ấn soái, trung thành không thay đổi. Cho dù đối chọi với đồng bào, cũng không nương tay chút nào. Theo như góc nhìn của người Ramirez, quân chủ mà bọn họ thừa nhận là chí cao vô thượng, không có gì ràng buộc có thể cắt đứt quan hệ quân thần này.
Cho nên từ nhỏ Amelia đã tiếp thu tư tưởng giáo dục cùng hun đúc như vậy từ chính phụ thân mình.
Gia tộc cô mấy đời mới có một người thừa kế là nữ như vậy, vốn là không được xem trọng, nhưng mà không bị ảnh hưởng bởi giới tính, khi còn bé Amelia đã hiển lộ thiên phú võ học kinh người, khi mười ba mười bốn tuổi là có thể đánh ngã phụ thân đang tuổi tráng niên xuống đất, thời thiếu nữ nắm giữ ấn soái xuất chinh, 17 tuổi thành danh, khi đó đã nổi tiếng xa gần, khiến kẻ địch nghe tiếng sợ vỡ mật.
Cô không chỉ không kém gì đàn ông, thậm chí còn xuất sắc hơn bậc cha chú tổ tông của mình. Cô cũng không phải kẻ lỗ mãng đầu óc giản đơn tứ chi phát triển, mà là tướng lãnh ưu tú trí dũng song toàn, trong quân đội dưới trướng của cô, quân sư chỉ là bài trí.
Thành chủ thành Vận Mệnh là quân chủ mà gia tộc bọn họ thề sống chết đi theo, đến thế hệ của cô thì tân vương Izard Priestley do gia tộc cô phụng dưỡng có tuổi tác xấp xỉ cô. Tương tự như cô, Izard cũng là người tài cán nhất trong mấy thế hệ gia tộc. Hiện giờ mới hơn hai mươi, đã vang danh thiên hạ, bị thế nhân sợ hãi, danh hào là vua Địa Ngục.
Hắn là phần tử chiến tranh cuồng nhiệt và dã tâm trời sinh.
Priestley đời trước qua đời đột ngột, thành Vận Mệnh nghênh đón lãnh chúa trẻ tuổi mới, Izard 18 tuổi mang theo kế hoạch thống trị của hắn bước lên bảo tọa, Amelia là thần tử trung thành của hắn. Rõ ràng vị vua mới này không hài lòng với việc thống trị thành trì có diện tích lớn nhất trên đại lục, hắn muốn mở rộng bản đồ, chủ động xâm lược. Hắn làm chiến hỏa thiêu đốt khắp nửa bản đồ đại lục, hắn thích hành xác, làm nơi chiến mã bước qua biến thành một mảnh đất khô cằn, khiến các bá tánh kêu rên xin tha trôi giạt khắp nơi.
Mỗi một tấc đất hắn xâm lược được đều chìm vào bóng tối, trước khi mỗi người dân trở thành nô bộc trung thực của hắn trước đều phải chịu đủ tra tấn.
Nói theo lời Kha Thanh Di là vai ác trẩu tre biếи ŧɦái, cuối cùng thất bại cũng là đương nhiên.
Nhưng là Amelia không nghĩ như vậy, trước sau cô đều coi Izard là vương giả chí cao vô thượng, cô muốn đại diện gia tộc Ramirez nguyện trung thành vì hắn. Khi lãnh chúa tiền nhiệm còn tại vị, từng định ra hôn ước giữa cô và Izard. Tuy rằng sau khi Izard kế vị, bọn họ vẫn luôn duy trì quan hệ vua tôi, nhưng cũng có khi có người nhắc đến danh hiệu phụ là vị hôn phu, vị hôn thê.
Cần thiết nhắc tới là Izard có thời thơ ấu không tốt đẹp, hắn là con út của lão lãnh chúa, thân phận mẫu thân ti tiện, là hầu gái trong phòng lão lãnh chúa, cuối cùng khó sinh mà chết, để lại Izard vừa chào đời cô độc đối diện với lục đυ.c và lòng người ấm lạnh trong lâu đài.
Lão lãnh chúa có gan làm không có gan bảo vệ, sợ hãi phu nhân lãnh chúa, bởi vậy Izard sống không tốt, ở phòng người hầu, ăn đồ ăn của người hầu, ăn mặc quần áo của người hầu, uổng danh con của thành chủ. Đó là sau khi tin tức hắn ra đời truyền ra, lão thành chủ khó có thể che giấu sự thật, không thể không thừa nhận.
Mãi đến khi phu nhân lãnh chúa chết bệnh, điều kiện sinh hoạt của Izard mới có chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà hạt giống thù hận và vặn vẹo đã được gieo vào lòng Izard từ nhỏ.
Anh cả và anh hai của hắn chết, lão lãnh chúa chết... đều có liên quan tới hắn.
Nhưng hắn báo thù xong vẫn chưa thỏa mãn, hắn muốn mỗi nơi đều mất đi tiếng cười vui, mỗi người đều không được hạnh phúc!
Hắn muốn toàn bộ thế giới cho chôn cùng với thời thơ ấu của hắn!
Kỳ thật, Izard thời thơ ấu cũng không hoàn toàn cô độc một mình.
Bởi vì có Amelia cùng lứa tuổi vẫn luôn làm bạn với hắn.
Phụ thân của Amelia là trọng thần kiêm bạn tốt của lão lãnh chúa, thường xuyên đưa cô ra vào lâu đài của lãnh chúa, bởi vậy lúc còn rất nhỏ Amelia đã quen biết Izard.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn thấy Izard bị con thứ hai của lão lãnh chúa ẩu đả, tưởng cậu chủ trong lâu đài đang bắt nạt con của nô bộc, bởi vậy nắm kiếm lao ra bảo vệ Izard. Lúc ấy cô còn quá tiểu, cầm kiếm còn miễn cưỡng, nhưng đối phương biết cô là con gái duy nhất của tướng quân Ramirez nên không tiếp tục nữa.
Lúc sau Amelia mới biết được thân phận thật sự của Izard, mà trước đó cô đã sớm chủ động làm bạn với Izard.
Nghĩ đến bản thân trong lúc không biết gì đã bảo vệ người của gia tộc Priestley, đạt tới yêu cầu của phụ thân và gia tộc, cô lại cảm thấy vinh quang vô cùng.
Cũng từ khi đó, cô bắt đầu bồi dưỡng lòng trung thành của chính mình với Izard trừ trong tiềm thức.
Nhưng Izard vẫn luôn thờ ơ, thậm chí có thể nói, hắn cũng hận Amelia, bởi vì cô là con gái duy nhất của lão Ramirez, tuy rằng từ nhỏ đã bị dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng thời thơ ấu vẫn tương đối ấm áp.
Hắn không thể chịu được người khác tốt hơn hắn.
Có lẽ sự trung thành của Amelia cũng trộn lẫn một phần tình yêu say đắm, nhưng cuối cùng vẫn là thống nhất hòa hợp tín ngưỡng mù quáng và đi theo, trở thành thuốc độc thâm nhập cốt tủy.
Cô múa đao vung kiếm vì mộng tưởng quân vương của hắn, tay đầy máu tanh, bị người đời coi là ma nữ máu lạnh.
Mà hắn ngồi ở ghế vua cao thượng, lạnh nhạt hạ cho cô từng mệnh lệnh ngày càng tàn khốc hơn.
Kỳ thật cô cũng không hoàn toàn máu lạnh, mới bắt đầu gϊếŧ chóc, mỗi khi chém một người tim cô đều sẽ run, mỗi khi thiêu một mảnh đất đều sẽ nhắm mắt lại theo bản năng, nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông cô sẽ gặp ác mộng ba ngày ba đêm.
Cô là nhà quân sự băng tuyết thông minh, lại không phải một người EQ cao.
Amelia tuân thủ nghiêm ngặt tín điều của gia tộc, dù thống khổ cũng chưa từng có một câu oán hận. Cô tận trung một cách mù quáng, vẫn luôn gϊếŧ đến chết lặng mới thôi. Dần dần cô không còn khổ sở, mà có thể lạnh nhạt mà chém đầu của bất cứ người nào xuống. Cô đã chấp nhận sự thật đây là việc mình phải làm, chỉ cần Izard mong muốn, cô đều sẽ không tiếc sinh mệnh để hoàn thành.
Izard muốn xác phơi khắp nơi, cô sẽ tàn sát;
Izard muốn trừ cỏ trừ tận gốc, cô sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Izard muốn thế giới này, vậy cô sẽ dùng đao kiếm mang tới cho hắn, nâng trên tay hiến cho hắn.
Amelia hoàn toàn không ý thức được, cô từ một người bạn chơi cùng thời thơ ấu và bề tôi, trở thành nô ɭệ và rối gỗ.
Cô chính là con quạ đen trong tộc huy kia, bị cái gọi là trung thành quấn thân, gai nhọn đâm nát thể xác và tinh thần của cô, nở thành đóa hoa đẹp mà thê lương.
Cô lại chưa từng nghĩ tránh thoát khỏi dây đằng, vỗ cánh bay cao, ngược lại coi sự khuất nhục và tra tấn này trở thành tận trung vàvinh quang.
Amelia là người ở bên Izard đến cuối cùng.
Lúc ấy kết cục đã định, tướng lãnh của Izard chỉ còn lại một mình Amelia dũng mãnh. Cho đến cuối cùng, Amelia vẫn là ác mộng trong quân đoàn của nam chính. Dù cô có lợi hại như thế nào cũng không thể dùng sức một người ngăn cơn sóng dữ. Chiến dịch liên tiếp bại lui, cô lại không lựa chọn đầu hàng hoặc chạy trốn, mà là sợ Izard khổ sở vì đánh mất thời cuộc, thời khắc làm bạn ở bên hắn, tựa như khi còn nhỏ.
Cô đánh mất bản thân, tồn tại trong gió tanh mưa máu, ý đồ dùng đao xây thành vương toạ bằng xương trắng cho Izard. Nhưng Izard âm tình bất định khen thưởng cho cô lại là một nhát kiếm bất ngờ, xuyên thẳng qua ngực khi cô không mặc áo giáp, thậm chí khi cô còn chưa tắt thở đã dùng lưỡi kiếm móc hai mắt cô.
Tất cả bạo ngược chỉ là vì hắn bỗng nhiên cảm thấy Amelia cực kỳ chướng mắt.
Bạo quân gϊếŧ người, chưa bao giờ cần lý do.
Amelia vừa chết, mộng tưởng của Izard cũng gần kết thúc.
Binh chết thành mất, hắn thất bại thảm hại, trước khi chết lại nhìn thất nam chính và nữ chính tình cảm thắm thiết, hắn càng dậu đổ bìm leo.
Đối, không sai, vua Địa Ngục tàn bạo lạnh lùng cũng có tình cảm, nhưng là với nữ chính. Trước khi Izard chưa kế vị từng bị phu nhân lãnh chúa hãm hại, lưu lạc bên ngoài, vừa lúc bị nữ chính có năng lực chữa khỏi phát hiện, tìm người đưa hắn trở về trước, thiện lương mà chữa trị cho hắn và đối xử dịu dàng, từ đây đánh mất trái tim.
Hắn từng hạ mệnh lệnh, nếu toàn quân có một người dám động đến một sợ tóc của Gaditessa khi đối kháng với quân của Crittenton, hắn sẽ khiến người nọ muốn sống không được muốn chết không xong.
Tình cảm nhất thời khiến hắn đánh mất trái tim, cả đời làm bạn và trung thành lại bị hắn nghiền ở dưới chân.
Nếu Kha Thanh Di nhớ không lầm, tiệc chúc mừng đêm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.
Vị hôn phu thâm tình kia của Amelia sắp sửa ép cô bắn mũi tên về phía một phó tướng dưới trướng mình, nguyên nhân chỉ là bởi vì tên phó tướng này đuổi gϊếŧ Gaditessa Lopez là hậu cần của quân địch ở trong chiến dịch lần này.