Edit: Tử Đằng
Hôm nay Chu Thiệu Hàn về nước.
Lần này hắn đi châu Âu không phải để công tác, nếu là vì công việc thì chắc chắn sẽ đưa Đường Hòa Tiêu đi cùng.
Hắn xin nghỉ phép, đi du lịch cùng bạn gái hai tuần, sắp đi mới nói với Đường Hòa Tiêu, muốn cô thay đổi hết lịch trình cho hắn.
Rõ ràng là đang làm người khác khó xử.
Bạn gái hiện giờ của Chu Thiệu Hàn tên Tạ Vi Khiết, là một người mẫu mười chín tuổi, tuổi trẻ mặt xinh, vóc người lại đẹp, là con cưng của các tạp chí thời trang nổi tiếng trong nước. Tuy mới ra mắt được mấy năm, cũng đã bắt đầu mưu đồ phát triển sự nghiệp ở giới nghệ sĩ. Lúc trước diễn một hai nhân vật nhỏ, nghe nói gần đây cô ta sắp diễn vai nữ phụ trong một bộ phim thần tượng, suất diễn không ít, phần lớn là nhờ phúc của Chu Thiệu Hàn.
Hiện giờ mọi người đều biết chuyện tình yêu của cô ta và Chu Thiệu Hàn, công bố vào cuối năm trước.
Làm Đường Hòa Tiêu không kịp trở tay.
Chỉ sợ hai người đã gian díu với nhau từ lúc Chu Thiệu Hàn còn đang làm bộ làm tịch với Đường Hòa Tiêu.
Nghĩ đến đây, sao Đường Hòa Tiêu có thể không tức giận, sao có thể không tổn thương.
Cứ tưởng rằng hai bên tình nguyện, hoá ra chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước. Cô bị lừa đến nỗi trả giá mọi thứ của mình, kết quả không ngờ Chu Thiệu Hàn lại cắm dao vào tim cô.
Hợp đồng của Chu Thiệu Hàn với công ty quản lý vẫn còn một năm.
Đường Hòa Tiêu cứ tưởng rằng chịu đựng nốt khoảng thời gian này là ổn, cô có thể thoát khỏi đau khổ, lại không ngờ sau này gặp chuyện, Chu Thiệu Hàn lợi dụng cô đối phó nam nữ chính, kéo cô lún sâu hơn vào vũng bùn.
Kha Thanh Di nhìn sổ nhật ký và sổ công tác, kết hợp với ký ức của Đường Hòa Tiêu, phán đoán hiện giờ chưa đến lúc đối phó nam nữ chính, thậm chí nữ chính còn chưa xuất hiện trong tầm nhìn đại chúng.
Vậy thì dễ làm, một năm này cô có thể làm rất nhiều chuyện.
Kha Thanh Di không tự chủ được mà cong khóe miệng.
Khoảng hơn 10 giờ, Kha Thanh Di nhận được cuộc gọi của Chu Thiệu Hàn.
Giọng nói của đối phương vừa lười biếng vừa có từ tính, cũng khá mê người: “Chị Hoà Tiêu, em và Jessie đã đến sân bay, chị lái xe đến đón bọn em đi.”
Mẹ kiếp, nghỉ phép trở về còn sai bảo người đại diện?
Vị ảnh đế cũng đủ khốn nạn, đủ tàn tật.
Kha Thanh Di phỉ nhổ trong lòng, giọng nói lại không mặn không nhạt: “Được, tôi bảo trợ lý lái xe tới đón hai ngươi.”
Đầu kia điện thoại im lặng, sau đó chỉ nghe Chu Thiệu Hàn cười nói: “Chị Hoà Tiêu, em nói chị lái xe của em đến đây, trợ lý không có chìa khoá gara và chìa khóa xe nhà em.”
Kha Thanh Di lập tức trả lời: “Tôi sẽ giao cho cậu ấy.”
Chu Thiệu Hàn không vui, mất kiên nhẫn nói: “Chị Hoà Tiêu, sân bay có rất nhiều paparazzi, trợ lý không ứng phó nổi.”
Ồ, bây giờ lại biết sợ paparazzi đấy, sao lúc các người nghênh ngang ra nước ngoài tôi không thấy các người lo lắng một chút?
“Ồ, lát nữa tôi sẽ tới, tạm thời cậu và Jessie đừng ra ngoài.”
Không thể không nói, ở phương diện này, Chu Thiệu Hàn rất tin tưởng Đường Hòa Tiêu.
Bất kể là xe hay nhà thì Đường Hòa Tiêu đều có chìa khóa dự phòng, tuy rằng Chu Thiệu Hàn chỉ có ý để Đường Hòa Tiêu lấy đồ cho hắn, lái xe cho thuận tiện.
Nhưng không thể nghi ngờ đây đều là tài nguyên để sau này Kha Thanh Di có thể lợi dụng.
Nhờ phúc của Chu Thiệu Hàn, đời này Kha Thanh Di đã được lái siêu xe.
Nhà của Chu Thiệu Hàn cách nơi ở của Đường Hòa Tiêu không xa, đi vài bước là đến, là biệt thự tư nhân. Trong gara có bốn chiếc xe, Mercedes-Benz, Lexus, Porsche Lamborghini, đều là siêu xe.
Cuối cùng Kha Thanh Di chọn chiếc Porsche màu đen, ngồi vào ghế điều khiển, lúc thắt đai an toàn, cô hưng phấn đến nỗi tim đập nhanh, chỉ số tâm trạng bay thẳng lên. Sau khi lái ra gara, duỗi tay mở radio trên xe, một đường nghe nhạc đi đến sân bay.
Chờ đến khi cô đến sân bay đã là 40 phút sau.
Chu Thiệu Hàn cực kỳ tức giận.
Kha Thanh Di chen vào từ một đống phóng viên, sau đó một đường hộ tống Chu Thiệu Hàn và Tạ Vi Khiết đến cửa sân bay, ngồi vào xe. Trong lúc này, Chu Thiệu Hàn không nói một lời, người toả ra áp suất thấp, cho dù khẩu trang đã che khuất nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn không vui.
Hai người ngồi vào ghế, Kha Thanh Di nổ máy, lái xe đi ra ngoài. Mới đi được một lát đã nghe Chu Thiệu Hàn nói: “Tắt radio đi.”
Kha Thanh Di liếc nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy Chu Thiệu Hàn đã tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai không thể bắt bẻ, nhưng sắc mặt tối sầm. Hắn khoanh tay ở trước ngực, chân dài vắt chéo, trông rất có khí thế.
Chỉ tiếc, lúc trước Kha Thanh Di đã gặp người uy nghiêm và có khí thế hơn, chút khí thế của Chu Thiệu Hàn không đáng nhìn.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng như cũ, thậm chí còn mang theo ý cười: “Bây giờ đang phát bài hát của Lenny, cậu nghe một chút coi như ủng hộ đàn em, nếu cậu ấy biết chắc chắn sẽ cảm ơn cậu.”
Chu Thiệu Hàn bất ngờ vì bị Kha Thanh Di cự tuyệt, mây đen lập tức giăng đầy đáy mắt, nhưng ngại có Tạ Vi Khiết ở đây, không tiện trút giận, đành im lặng không hé răng, tiếp tục ngồi.
Hắn không nói lời nào, Tạ Vi Khiết lại mở miệng: “Cảm ơn chị Hoà Tiêu, còn lái xe tới đón chúng em.”
“Không có việc gì.” Kha Thanh Di cười thân thiết như đang tiếp đãi em dâu mình, “Jessie, lần này đi ra ngoài chơi vui vẻ chứ?”
Hai người ngồi ghế sau đều kinh hãi, không ngờ Kha Thanh Di có thể nói ra lời này một cách bình tĩnh thong dong như vậy.
Tạ Vi Khiết đã sớm nghe nói Đường Hòa Tiêu và Chu Thiệu Hàn từng có một đoạn tình chị em. Sau khi quen Chu Thiệu Hàn, cô ta từng dò hỏi chuyện này, tuy Chu Thiệu Hàn chưa trả lời chính diện, nhưng thái độ hắn biểu hiện ra ngoài thái độ gián tiếp khiến cô ta cho rằng trước giờ chỉ là Đường Hòa Tiêu không biết liêm sỉ mà lì lợm la liếʍ, bà già sắp 30 tuổi còn không buông tay.
Nhưng xem hôm nay, ngôn hành cử chỉ của Đường Hòa Tiêu thuần túy chỉ coi Chu Thiệu Hàn như em trai.
Tạ Vi Khiết nghi ngờ, vì thế vừa quan sát phản ứng của Kha Thanh Di qua kính chiếu hậu, vừa cười nói: “Vâng, chơi vui lắm! Chúng em còn đi biển Aegean, thật sự rất lãng mạn và xinh đẹp!”
Kha Thanh Di chưa hề tạm dừng hay chần chờ một giây nào, ngay thẳng cười trêu: “Vậy em và Thiệu Hàn có lập lời thề trọn đời trọn kiếp ở biển Aegean không?”
Tạ Vi Khiết sửng sốt: “À, không có...”
Kha Thanh Di tiếc hận nói: “Vậy thật đáng tiếc, nhưng không sao, chơi vui vẻ là được.”
Biểu hiện của cô không có một chút sơ hở.
Bởi vì vô cảm, nên mới có thể diễn nhiệt tình thân thiết không một kẽ hở.
Tạ Vi Khiết không cam lòng, tiếp tục mỉm cười đặt câu hỏi: “Chị Hoà Tiêu, nghe nói năm nay chị vừa tròn 30 ạ?”
Ồ, cô gái nhỏ này cũng rất sắc bén, hết thồn cơm chó thì lại chọc chỗ đau của Đường Hòa Tiêu.
Không biết là không được tùy tiện hỏi tuổi của phụ nữ sao?
Nhưng đáng tiếc, hiện giờ người ở trong thân thể này chính là Kha Thanh Di chứ không phải Đường Hòa Tiêu, những lời này không ảnh hưởng gì đến cô.
Kha Thanh Di cong khóe môi: “Đúng vậy, năm nay 30. Jessie, em đang suy xét gọi tôi là dì Đường hả?”
Tạ Vi Khiết chưa bao giờ dự đoán được Kha Thanh Di sẽ thản nhiên như vậy, nên cười hơi ngượng: “À... Đương nhiên không phải... chị Hoà Tiêu định khi nào kết hôn?”
Kha Thanh Di cười nói: “Jessie, tuổi em còn trẻ, sao lại giống mẹ tôi thế?”
Mặt Tạ Vi Khiết đỏ lên, cô ta hỏi vấn đề này hơi đường đột.
“Gặp được người tốt sẽ kết hôn, không gặp được người thích hợp thì ở vậy cũng không có gì xấu.” Kha Thanh Di trưng vẻ mặt không thèm để ý trả lời, “Chờ một năm sau, Thiệu Hàn không cần tôi nhọc lòng, tôi cũng đi xem mắt vài người theo trào lưu, nói không chừng có thể gặp người thuận mắt.”
Tạ Vi Khiết kinh ngạc nói: “Chị Hoà Tiêu muốn tìm người ngoài giới?”
Kha Thanh Di cười nói: “À, điều này thì chưa chắc, rảnh rỗi đi tán một tiểu thịt tươi cũng rất vui.”
Tạ Vi Khiết bị câu trả lời vô lại của Kha Thanh Di làm sợ hãi không khép được miệng, sau một lúc lâu mới cười gượng nói: “Vậy chúc chị Hoà Tiêu sớm ngày tìm được chân ái.”
“Cảm ơn lời chúc của em, em và Thiệu Hàn cứ ân ái là tốt, đến lúc đó sinh một bánh bao cho tôi đùa giỡn.”
Tạ Vi Khiết: “...”
Kha Thanh Di còn định tiếp tục tán gẫu với Tạ Vi Khiết một chút, đang đùa giỡn, lại bị Chu Thiệu Hàn lạnh giọng ngắt lời: “Tôi muốn đi ngủ, Jessie đừng quấy rầy chị Hoà Tiêu lái xe.”
Ngụ ý chính là hai người phụ nữ các người đừng ồn ào, quấy rầy đại gia nghỉ ngơi.
Tạ Vi Khiết vốn mất tự nhiên, Chu Thiệu Hàn vừa nói như vậy, cô ta lập tức ngậm chặt miệng, cũng dựa vào ghế nhắm mắt thả lỏng.
Kha Thanh Di cũng không nói gì, hết sức chuyên chú lái siêu xe, quý trọng cảm giác lái xe này.
Xe yên tĩnh, hai mắt Chu Thiệu Hàn khép lại bỗng chậm rãi mở to ra, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng Kha Thanh Di.
Đường Hòa Tiêu hôm nay làm hắn ngoài ý muốn, quả thực không bình thường.
Hắn gọi Đường Hòa Tiêu đến, đúng là có paparazzi bao vây, nhưng chủ yếu là hắn muốn chọc tức cô, nhờ Tạ Vi Khiết nhục nhã cô một phen, sau đó xem cô lộ ra vẻ mặt khổ sở và xấu hổ.
Điều này làm hắn cảm thấy rất có lạc thú.
Tám năm trước hắn phải xem sắc mặt của Đường Hòa Tiêu, tám năm sau Đường Hòa Tiêu phải chịu cơn giận của hắn.
Đây là phong thuỷ luân chuyển, đương nhiên hắn thích thú.
Nhưng Đường Hòa Tiêu không chỉ không tức giận khổ sở, ngược lại còn vẻ mặt cao hứng phấn chấn, nhiệt tình đáp lời Tạ Vi Khiết, lúc nói chuyện với hắn cũng không né không tránh, vừa thong dong vừa mang sự trêu chọc, không hề khúc mắc.
Giống như cô thật sự coi hắn là em trai.
Đường Hòa Tiêu vốn dĩ chính là một người tương đối rộng rãi, am hiểu giao tiếp, bằng không đã không đổi nghề thành người đại diện khi chỉ mới 20 tuổi. Cô có các mối quan hệ thẳng đường, khiến các nghệ sĩ mình quản lý người này rực rỡ hơn người kia, được gọi là át chủ bài của công ty, bảng vàng trong giới người đại diện.
Trước khi cô và Chu Thiệu Hàn chưa yêu nhau, nói chuyện với hắn cũng giống như nói chuyện với những người khác, mang theo sự trêu chọc và trêu đùa, ngậm điếu thuốc giống một nữ lưu manh, rất có tiềm chất làm đại ca giang hồ.
Nhưng sau này thì khác, lúc Chu Thiệu Hàn trở thành bạn trai nhỏ, cách cô nói chuyện dần dần thu liễm, cũng thường xuyên sẽ lộ ra sự ngượng ngùng, hoảng loạn vui mừng như nữ sinh.
Sau đó, đêm trao giải bọn họ chia tay, Đường Hòa Tiêu bắt đầu trở nên trầm lặng ít nói, mặt mày tối tăm, thường xuyên nhìn hắn và toát ra vẻ mặt đau thương.
Nhưng mà hiện giờ, Đường Hòa Tiêu lại về với dáng vẻ lúc ban đầu, tùy tiện, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Chu Thiệu Hàn không khỏi nắm chặt nắm tay.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ Đường Hòa Tiêu quên nhanh như vậy?
Vậy tám năm qua hắn vất vả gặp dịp thì chơi, cũng chỉ khiến Đường Hòa Tiêu đau lòng nửa năm?
Hắn còn tra tấn chưa chán!
Hay là Đường Hòa Tiêu cũng không yêu hắn như hắn nghĩ.
Nhận thức này làm hắn rất khó chịu, ngược lại tức giận đến nỗi tức ngực, dứt khoát nhắm hai mắt lại, nhưng dù thế nào cũng không ngủ được.
Kha Thanh Di ngước mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, rất là sung sướиɠ, chỉ thiếu mỗi hát karaoke.