Chương 28: Giới giải trí (1)

Edit: Tử Đằng

Trong căn phòng rộng lớn, trang hoàng đơn giản, cửa sổ phòng mở toang, gió buổi sáng sớm thổi vào phòng làm lay động màn giường vàng nhạt. Từng đóa Tulip in trên màn yên lặng lay động, nắng sớm len vào nhà qua khe hở, rải bóng đầy đất.

Trong phòng ngủ không có nhiều đồ gia dụng lắm, một chiếc giường, một chiếc bàn, một tủ quần áo, một đồng hồ treo tường, nhưng mà dưới sàn gỗ được trải thảm lớn bằng lông dê mềm. Đèn bàn màu đen thon dài uốn lượn trên bàn xuất từ tay một nhà thiết kế nổi tiếng ở Italy. Mỗi một quần áo trong tủ tuy kiểu dáng đơn giản nhưng đều là hàng hiệu giá cả xa xỉ.

Người nằm trên giường đang ngủ say, chỉ thấy cô không ngừng nói mớ như ở trong mộng, lăn qua lộn lại, cuối cùng phát ra một câu nói mớ: “Tống Hoài Nhan! Đừng uống! Đừng uống!”

Cùng với câu nói đầy hoảng sợ mất kiểm soát này, cô bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, ngồi ở trên giường, nước mắt rơi đầy mặt.

Trước mắt không có tường đỏ ngói xanh, không có cung điện, không có cung nữ thái giám.

Cũng không có Triệu Thịnh Luân nằm dưới đất, cuộn tròn như con tôm, thống khổ chết đi.

Kha Thanh Di thở phì phò từng ngụm, lòng còn sợ hãi, ở trong phòng trống trải, giọng nói của cô có vẻ cực kỳ rõ ràng.

Tay cô nắm chặt, không thể khống chế run rẩy.

Bình tĩnh vài phút, cô mới nhớ ra mình đã khuyên thành công, Tống Hoài Nhan không uống rượu độc nữa. Cô tận mắt nhìn thấy Tống Hoài Nhan đi ra Càn Thiên điện.

Chuyện sau đó thì cô không biết, bởi vì khi Tống Hoài Nhan đẩy cửa ra, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, giống như lúc trước rời khỏi thế giới của Hứa Nhược Thu và Lâm Triết Dương.

Dường như cô nghe thấy loáng thoáng là Tống Hoài Nhan nói với mình rằng: “Kha Thanh Di, cảm ơn, chúc cô sẽ sớm được về nhà.”

Ngoài cửa, ánh sáng rọi lên khuôn mặt Tống Hoài Nhan, giữa mày cô không còn sự tối tăm quyết tuyệt nữa, thay bằng sự đơn thuần, ôn nhu và hi vọng.

Trong nháy mắt kia, Kha Thanh Di hoảng hốt nhìn thấy gông cùm xiềng xích trói chặt trên người Tống Hoài Nhan đều vỡ thành bột phấn, biến thành ánh nắng bay tán loạn, cách xa nàng.

Từ đây nàng ấy đã tự do.

Bất luận sau này nàng ấy đi nơi nào, có ở bên Giang Bạc Minh hay không, Kha Thanh Di đều an tâm.

Bởi vì cô biết, cuộc đời Tống Hoài Nhan đã bước sang trang mới.

Tống Hoài Nhan bắt đầu cuộc sống mới, Kha Thanh Di cũng lại lần nữa bước vào thế giới mới, cuộc đời mới.

Lúc này, Kha Thanh Di mới bắt đầu nghiêm túc xem xét vị trí hiện giờ của mình.

Vừa khiêm tốn nhưng vẫn lộ ra xa hoa, thể hiện rõ phong cách của chủ nhà. Căn phòng được trang trí đơn giản, chứng tỏ đây không phải phòng công chúa của các cô chiêu nhà giàu. Kha Thanh Di phỏng đoán, nữ phụ lần này không bị bao dưỡng thì bản thân chính là một kẻ có tiền, hơn nữa tính cách tương đối khôn khéo, có năng lực.

Cô xuống giường, kéo rèm ra mới phát hiện căn hộ này ở vị trí tầng lầu rất cao, thậm chí có thể nhìn xuống thành phố.

Chắc đây là căn hộ ở trung tâm thành phố, tuy mới sáng sớm, nhưng dưới lầu đã ngựa xe như nước, phồn hoa náo nhiệt.

Cô liếc thấy trên bàn có hai quyển vở, một quyển chỉ lớn bằng bàn tay, nhẹ và mang theo dễ dàng. Một quyển rất dày nặng, độ dày giống quyển từ điển, hai quyển đều có bìa da màu nâu, không có hoa văn dư thừa, vừa mộc mạc vừa nghiêm cẩn.

Kha Thanh Di cầm lấy quyển vở dày hơn lên trước, mở ra xem. Tuy nó được giữ gìn khá tốt, nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy đã được dùng một thời gian tương đối lâu, thời gian vẫn để lại dấu vết ảm đạm ở trên bìa.

Đây là một quyển sổ nhật ký, được ghi chép từ tám năm trước. Có một khoảng thời gian rất dài, mỗi một ngày đều được ghi chép kỹ càng tỉ mỉ, nhưng sau đó dần dần ít đi, thậm chí có đôi khi chỉ có một câu “Đau đầu, ngủ ngon” là hết, dường như quá bận rộn, nhưng chưa từng ngừng viết nhật ký, có thể thấy được nữ phụ này bị chứng ám ảnh cưỡng chế. Tuy nhiên sau này lại có mấy ngày độ dài tăng lên, không nhiều lắm, chữ viết qua loa.

Bài nhật ký gần đây nhất chỉ có một câu, vẫn lộn xộn như cũ: “Mình mệt mỏi quá, mệt đến nỗi không muốn hận Chu Thiệu Hàn.”

Tuy nói không hận nổi, nhưng ba chữ “Chu Thiệu Hàn” lại viết rất mạnh, nét bút làm rách cả giấy.

Kha Thanh Di chạm lên hàng chữ này, cảm thụ được yêu hận của nữ phụ, cũng chính trong nháy mắt này, ký ức của nữ phụ cuồn cuộn đưa vào trong cơ thể cô thông qua ngón tay.

Là yêu, là hận, là ,ệt mỏi cả thể xác và tinh thần suốt tám năm nay.

Ánh mắt Kha Thanh Di tối sầm xuống, duỗi tay kéo ngăn tủ ra, chỉ thấy bên trong đặt một lọ thuốc ngủ mà mấy hộp thuốc lá cho nữ được đặt ngay ngắn.

Mượn thuốc để ngủ, nhờ thuốc lá quên sầu.

Chủ nhân của cơ thế lần này tên là Đường Hòa Tiêu, 30 tuổi, mới vừa bước vào ngưỡng cửa gái ế lớn tuổi.

Không vào đại học, 18 tuổi bắt đầu làm trợ lý của nghệ sĩ, nhưng vì có năng lực, có ánh mắt, 20 tuổi chuyển thành người đại diện, 22 tuổi được công ty sắp xếp làm người đại diện của Chu Thiệu Hàn, một đường đưa Chu Thiệu Hàn lên ghế ảnh đế, năm trước mới nhận thưởng.

Lúc ký hợp đồng, Chu Thiệu Hàn mới 17 tuổi.

Khi nhận giải ảnh đế, hắn 24 tuổi.

Cô ấy lớn hơn Chu Thiệu Hàn năm tuổi.

Những người khác trong giới đều khen cô là Bá Nhạc của Thiên Lý mã, có một đôi hoả nhãn kim tinh biết nhìn người. Cô cũng từng nghĩ như vậy, còn rất đắc chí.

Nhưng nếu thật sự biết nhìn người, sao cô lại bị Chu Thiệu Hàn chơi quanh vòng vòng như vậy?

Một trái tim chân thành bị lợi dụng, một hồ tình thâm tiêu xài hoang phí.

Đường Hòa Tiêu còn nhớ mang máng lúc mới gặp Chu Thiệu Hàn, thiếu niên 17 tuổi, có bề ngoài xuất sắc thế gian khó gặp, khi cười như ánh sáng mặt trời, nhíu mày giống như bóng tối vạn vật, đôi mắt sạch sẽ, ngây thơ đơn thuần.

Cứ thế, cô bị lừa một cách dễ dàng, không thể ngờ trong sáng chỉ là mặt ngoài, che giấu vực sâu không đáy.

Khiến cho cô rơi vào, vạn kiếp bất phục.

Từ khi còn trẻ Đường Hòa Tiêu đã rất có thủ đoạn, nghé con mới sinh không sợ cọp, bên dưới còn mang theo vài nghệ sĩ, có người nổi tiếng, cũng có người mới ra mắt giống như Chu Thiệu Hàn.

Mới đầu cô chỉ coi Chu Thiệu Hàn như em trai, không có tâm tư gì khác.

Về mặt đối xử với nghệ sĩ mình quản lý, Đường Hòa Tiêu vẫn rất công bằng, chia đều tình cảm, không thiên vị ai cũng không lạnh nhạt với ai, tranh thủ mỗi người đều nổi tiếng, không cho ai đãi ngộ đặc thù nào.

Nhưng đây lại không phải chuyện tốt với người một lòng muốn nổi tiếng như Chu Thiệu Hàn.

Hắn muốn mình là người nổi tiếng nhất, mà không phải cả vườn cùng toả hương.

Hắn biết bản lĩnh của Đường Hòa Tiêu, biết nếu người này chịu dốc hết toàn lực vì hắn, chắc chắn hắn có thể an toàn bước lêи đỉиɦ cao.

Cho nên hắn âm mưu lợi dụng Đường Hòa Tiêu.

Chu Thiệu Hàn không xuất thân chính quy, nhưng thiên phú dị bẩm, diễn kịch rất hay, từng bước kéo Đường Hòa Tiêu xuống cạm bẫy tình yêu của hắn. Từ nay về sau, Đường Hòa Tiêu khó mà xử lý sự việc công bằng.

Như hắn kỳ vọng, Đường Hòa Tiêu yêu hắn, vượt lửa băng sông, không hề chối từ.

Từ giây phút đó, Đường Hòa Tiêu đã thua.

Bởi vì trong cuộc tình này, thoạt nhìn như đôi bên tình nguyện, trên thực tế chỉ có một mình cô đấu đá lung tung.

Đâm cho tới khi cả người bị thương, thương tích đầy mình, mới hiểu được Chu Thiệu Hàn vẫn luôn lợi dụng mình.

Nhưng cô đã không thể toàn thân mà lui, chỉ có thể đau khổ giãy giụa trong lốc xoáy.

Vào tiệc tối liên hoan phim trao giải năm trước, Chu Thiệu Hàn ăn mặc áo vest cô đích thân nhờ người đặt may, đeo cà vạt mà cô tỉ mỉ chọn lựa, đứng trên sân khấu nhận thưởng, giơ cúp ảnh đế ánh vàng rực rỡ, anh tuấn tiêu sái, cười rất tự tin.

Dưới sân, cô khóc đỏ mắt, vui sướиɠ kích động, khó có thể nói thành lời.

Đoạt được ảnh đế, đương nhiên có sự nỗ lực của Chu Thiệu Hàn, nhưng từng năm tỉ mỉ sắp xếp này đều bắt nguồn từ Đường Hòa Tiêu. Bất kể Chu Thiệu Hàn đến chỗ nào, cô đều chuẩn bị đi cùng. Có thể nói mấy năm nay Chu Thiệu Hàn gặp khó khăn bao nhiêu thì Đường Hòa Tiêu vất vả bấy nhiêu.

Nếu không có Đường Hòa Tiêu, sẽ không có Chu Thiệu Hàn.

Nay đoạt giải ảnh đế, công bố chuyện tình yêu của cô và Chu Thiệu Hàn cũng không sao. Cô cứ tưởng rằng, Chu Thiệu Hàn sẽ nhắc đến mình khi đọc diễn văn, sau đó bình tĩnh công khai chuyện của bọn họ.

Nhưng cô lại chờ được một câu làm người ta tuyệt vọng, như một chậu nước lạnh tưới cho Đường Hòa Tiêu lạnh thấu tim.

Trên sân khấu, Chu Thiệu Hàn ngăn nắp sạch sẽ, tuổi trẻ toả sáng, đỡ microphone cười nói: “Cuối cùng tôi muốn cảm ơn người đại diện của tôi, cho tới nay vẫn chăm sóc tôi, cẩn thận tỉ mỉ như chị ruột, tôi rất tôn kính chị ấy.”

Một câu này đã hung hăng ném Đường Hòa Tiêu từ đám mây xuống đáy cốc.

Đêm đó, bọn họ chia tay, âm mưu nhiều năm cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng chưa hết thời hạn hợp đồng, cô vẫn phải tiếp tục làm người đại diện của Chu Thiệu Hàn.

Chu Thiệu Hàn sẽ không bỏ qua cho cô, nhất định phải vặt kiệt giá trị của cô mới vừa lòng.

Nhưng cô không bần tiện đến nỗi bị Chu Thiệu Hàn ăn chặt, cho dù đau đớn muốn chết.

Kha Thanh Di lật từng tờ xem hết nhật ký của Đường Hòa Tiêu, thỉnh thoảng lại thở dài.

Mỗi một chữ viết trong nhật ký, đều thẩm thấu sự tồn tại của Chu Thiệu Hàn, hoặc yêu hoặc hận, hoặc hối hận hoặc bất đắc dĩ.

Trên đời có trăm loại người si, hết hi vọng như Nhược Thu, tuyệt vọng như Tống Hoài Nhan, tổn thương như Đường Hòa Tiêu.

Cô cũng dần dần nhớ lại câu chuyện này, là bộ truyện giới giải trí duy nhất của cô, viết được một nửa thì bỏ hố.

Đương nhiên loại người ra vẻ đạo mạo, hành sự đê tiện như Chu Thiệu Hàn không phải nam chính, còn chẳng được coi là nam phụ. Trong nguyên tác, hắn là đối thủ cạnh tranh của nam chính và tiền bối của nữ chính, không có tuyến tình cảm với nữ chính, nhưng nữ chính lại có xích mích với bạn gái của hắn.

Ở trong tiểu thuyết của cô, Đường Hòa Tiêu là người đại diện nổi danh trong giới giải trí, cuối cùng lại bị Chu Thiệu Hàn coi như đầu pháo. Vì yêu mà dung túng Chu Thiệu Hàn, thay hắn làm rất nhiều chuyện xấu hãm hại nam nữ chính, không được kết cục tốt.

Lúc viết truyện, Kha Thanh Di cũng ý thức được Chu Thiệu Hàn là trai đểu tuyệt thế, nhưng trước sau như một, hành hạ nữ phụ xong cô chạy mất, cũng chưa viết kết cục cho Chu Thiệu Hàn, thậm chí tổn thương hắn phải chịu gần như bằng số không.

Lúc viết Phương Sâm Dịch cô còn để lại Phương Sâm Hành hắc hóa, khi viết Triệu Thịnh Luân thì ít nhất còn có Diệp Khởi Dao thay thế hắn.

Nhưng cô chưa viết gì dự báo kết cục của Chu Thiệu Hàn, nói đúng ra, là cô quên chôn hố.

Thật là tội lỗi! Tội lỗi!

Kha Thanh Di buông sổ nhật ký, cầm lấy một quyển vở khác, mở ra thì thấy là sổ ghi công tác của Đường Hòa Tiêu. Bên trong ghi đầy sắp xếp hành trình của các nghệ sĩ mình quản lý, phần của Chu Thiệu Hàn được ghi chép cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.

Trừ Chu Thiệu Hàn ra, Đường Hòa Tiêu còn phụ trách ba nghệ sĩ khác, hai nam một nữ. Một là tiểu thiên vương tình ca đang nổi, tính cách ngoan ngoãn, không cần cô quá nhọc lòng; một người là nam diễn viên cô đã quản lý rất nhiều năm, tuy không xuất sắc, nhưng vẫn phát triển vững vàng, rất kiên định; nữ nghệ sĩ còn lại... là cấp cao trong công ty cưỡng chế nhét cho cô, là con gái út của nhà giàu nào đó, thật sự không biết gì về giới giải trí, muốn tới cảm nhận một chút, không cần cô quản lý quá nhiều.

Mặc dù như thế, nhưng muốn quản lý bốn người, còn là ảnh đế và thiên vương, thảo nào Đường Hòa Tiêu lại mệt như vậy.

Nhưng không mệt như vậy cũng không được, chỉ bận rộn mới có thể làm Đường Hòa Tiêu quên Chu Thiệu Hàn.

Đương nhiên Chu Thiệu Hàn sẽ rất vui khi Đường Hòa Tiêu bỏ mặc những nghệ sĩ khác, suốt ngày chỉ quay xung quanh hắn, đây cũng là lý do vì sao Đường Hòa Tiêu thà mệt như vậy cũng muốn quản lý những người khác.

Cô không muốn ngồi chờ chết, cô vẫn luôn nghĩ cách chạy thoát khỏi bóng ma Chu Thiệu Hàn.

Vẫn là một người rất có cốt khí.

Ở trước thế giới, hai năm kia đã rèn luyện ra sự nhẫn nại cho Kha Thanh Di. Cô ngồi ở trước bàn vuốt cằm trầm tư, nghĩ thầm dù lần này kéo dài thời gian hơn, cũng phải tìm được chỗ dựa vững chắc cho Đường Hòa Tiêu.

Đương nhiên, đầu tiên phải đón tiếp ảnh đế đại nhân của chúng ta thật tốt đã.

Nghĩ đến đây, Kha Thanh Di lộ ra nụ cười gian xảo, cả người hưng phấn.

Không phải cậu biết diễn kịch, biết gạt người sao? Ha ha, khéo thật, từ khi xuyên không đến nay chị đây tự hào nhất là diễn kịch và gạt người đấy!

Không phải cậu nói Đường Hòa Tiêu chăm sóc cậu giống chị ruột của cậu sao?

Tới đây, chị dạy cậu làm người!