Edit: Tử Đằng
Có lẽ nghe tin sức khoẻ Kha Thanh Di có chuyển biến tốt đẹp, trước khi ăn Tết, Triệu Thịnh Luân còn chuyên môn phái Lý công công bên người tới Triều thành, nói là muốn đón cô hồi cung ăn Tết.
Kha Thanh Di biết, Triệu Thịnh Luân nhớ Tống Hoài Nhan.
Trong lúc có thì hắn cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo, lúc không còn nữa mới phát hiện đã là thói quen, sớm đã hòa hợp thành một phần trong sinh hoạt. Hiện nay bên người không có người nọ nữa, trong lòng vừa buồn bã vừa trống rỗng, như lạc trong sương mù, cảm thấy có gì đó, vươn tay ra mới phát hiện không có cái gì.
Không bắt được gì ngoài một nắm khói, trong mắt toàn hồi ức.
Vất vả lắm mới thoát ra khỏi tường hoàng cung, đương nhiên là Kha Thanh Di sẽ không trở về, vì thế cùng ngày cô lại nằm trên giường giả bệnh, cùng Hồng Chúc đuổi Lý tổng quản đến từ phương xa trở về. Có lẽ Triệu Thịnh Luân cũng không ngờ Kha Thanh Di cự tuyệt hồi cung, cho nên cũng không hạ chỉ, chỉ hạ khẩu dụ. Lý tổng quản bị đuổi vể, vẫn luôn khó xử, đành phải dẹp đường hồi phủ.
Lần này chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra Kha Thanh Di giả bệnh, không muốn hồi cung.
Lý Hằng Đức đã làm việc trước mặt hoàng đế từ thời tiên hoàng, nhiều năm như vậy, mắt nhìn rất tốt, không đến mức bị diễn xuất qua loa của Kha Thanh Di lừa dối, sau khi trở về cũng chỉ bẩm báo đúng sự thật.
Ngoài dự đoán của mọi người, Triệu Thịnh Luân không hề giận dữ, ngược lại còn im lặng rất lâu, sau đó thở dài một hơi nặng nề, không nói gì nữa.
Muốn ăn Tết, trong hoàng cung náo nhiệt như năm ngoái, giăng đèn kết hoa khắp nơi, tràn ngập không khí vui mừng.
Hắn ngồi ở đài cao hoa lệ, xem ca vũ xiếc ảo thuật xuất sắc, hưởng món ngon phong phú, nhấm nháp rượu ngon ngàn vàng khó mua, ôm mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng trong lòng hắn vẫn trống trải như cũ, vào đông gió lạnh như tưới vào l*иg ngực hắn, không lúc nào không lạnh.
Có đôi khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Diệp Khởi Dao, trước mắt hắn sẽ không khỏi hiện ra khuôn mặt của Tống Hoài Nhan.
Thanh tú, điềm đạm, đoan trang, tố nhã.
Bảy năm như một, khuôn mặt này sớm đã khắc sâu ở trong đầu hắn.
Tuy rằng mỗi ngày chỉ có một vài khoảnh khắc hắn nhớ tới Tống Hoài Nhan, nhưng lại khiến hắn phiền muộn cả ngày.
Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, từ khi Tống Hoài Nhan đi, hắn thường xuyên mơ thấy chuyện quá khứ của hai người.
Tuy rằng hiện giờ bằng mặt không bằng lòng, nhưng ngày xưa cũng từng triền miên ngọt ngào, cùng ngắm hoa, bón đồ ăn cho nhau. Hai người thường để đèn trước đầu giường khi ngủ, Tống Hoài Nhan dựa vào hắn, nghe hắn kể chuyện danh nhân, tin đồn thú vị trong cung.
Nàng thích chơi đánh đu ở trong vương phủ, nếu hắn rảnh sẽ chơi cùng nàng, nghe tiếng thiếu nữ cười khẽ.
Có một thời gian hắn đam mê cờ vây, nàng sẽ nghiên cứu cách chơi cờ rồi làm đối thủ của hắn cả ngày, hai người chơi suốt một buổi trưa.
Bọn họ...
Bọn họ vốn là phu thê yêu nhau, nhưng sau này, hắn dần dần coi nàng như một thần tử, quên tình cảm lúc trước.
Đều nói nhớ lại quá khứ rất đáng sợ, nhưng hắn lại muốn quay đầu lại.
Nhưng thời gian không thể ngược dòng trở lại, hắn chỉ còn cách ôm hồi ức chìm trong áy náy, khó có thể hô hấp.
Tới đầu xuân, Kha Thanh Di lại nhận được tin nói Triệu Thịnh Luân định đích thân tới hành cung Triều thành ở mấy ngày, muốn gặp cô.
Lần này cô thật sự không thể từ chối, nhưng không cần cô từ chối thì Triệu Thịnh Luân cũng không được như nguyện.
Hoa Bắc gặp hạn mùa xuân, Đông Bắc xuân úng, phương Nam nước Lang lại xảy ra tranh cãi giữa quan dân, cực kỳ hung hiểm.
Chính vụ bận rộn, Triệu Thịnh Luân không có thời gian tới thăm cô, cuối cùng chỉ đành sai Giang Bạc Minh đi thay hắn một chuyến.
Phái Giang Bạc Minh đi là vì thân phận thừa tướng cao, thể hiện sự quan tâm và coi trọng không bình thường, thứ hai là nhìn khắp triều dã, đại thần hắn tin cậy nhất chính là Giang Bạc Minh.
Cuộc đời và giang sơn của Triệu Thịnh Luân sẽ thua vì không biết nhìn người.
Lần này gặp lại Giang Bạc Minh, Kha Thanh Di đã không co quắp và kinh ngạc như lần đầu tiên nữa, biểu hiện tự nhiên hơn nhiều.
Chỉ thấy Giang Bạc Minh mặc một bộ trường bào màu trắng như ánh trăng, trên áo thêu trăng sáng gió mát, tùng bách thạch nham, đai ngọc vấn tóc, hào hoa phong nhã, không giống người quyền cao chức trọng một chút nào, ngược lại giống văn nhân ẩn sĩ viết thơ đối nghịch.
Hắn giao một túi đồ trong tay cho Hồng Chúc, sau đó nói với Kha Thanh Di: “Thần mang theo chút mứt hoa quả nương nương thích ăn từ kinh thành, lúc rảnh rỗi nương nương có thể ăn một chút, nhưng không nên ăn quá nhiều, sợ quá ngọt, lại dễ bị nghiện.”
Kha Thanh Di vừa nghe, cười: “Chỉ được nhìn mà không được ăn, bổn cung sẽ thèm, sẽ không nhịn được ăn hết.”
Giang Bạc Minh khẽ cười nhợt nhạt, lại không làm người cảm thấy xa cách: “Cho nên thần mới giao cho Hồng Chúc chứ không giao cho nương nương.”
Hắn không chỉ biết thứ Tống Hoài Nhan thích ăn, còn cẩn thận chú ý tới những việc vặt này như thế.
Giang Bạc Minh rất biết chăm sóc người khác, có vẻ rất xứng đôi với Tống Hoài Nhan.
Bản thân Kha Thanh Di rất thưởng thức Giang Bạc Minh, nhưng không biết Tống Hoài Nhan ở trong cơ thể nhìn thấy tất cả sẽ có cảm tưởng gì.
Liệu nàng ấy có thể thay đổi tâm nguyện và ý tưởng vì chuyện này không?
Lâu như vậy tới nay, Kha Thanh Di vẫn luôn thử tương tác với linh hồn Tống Hoài Nhan đang ẩn trong cơ thể, giống như lúc trước tương tác với Hứa Nhược Thu, ít nhất có phản ứng tâm linh.
Nhưng bất kể cô nỗ lực như thế nào, đều không chiếm được một câu trả lời của Tống Hoài Nhan.
Chỉ có lần đầu tiên nhìn thấy Giang Bạc Minh ở Triều thành, cô cảm nhận được Tống Hoài Nhan kinh ngạc, trừ điều này thì không còn gì nữa.
Tống Hoài Nhan ở trong thân thể này như là một cây hoa Súng, an tĩnh ngủ say, thỉnh thoảng tỉnh lại sẽ nhìn thế sự bên ngoài qua đôi mắt của Kha Thanh Di nhưng cũng yên lặng không nói gì, không biết buồn vui.
Nàng đã tràn đầy nản lòng đối với thế giới này.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Kha Thanh Di hỏi với vẻ mặt bất biến: “Hoàng Thượng long thể vẫn tốt chứ?”
Lại không ngờ Giang Bạc Minh nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Đến bây giờ nương nương vẫn quan tâm đến Hoàng Thượng sao?”
Trong phòng, trừ Hồng Chúc ra vẫn còn rất nhiều hạ nhân khác.
Kha Thanh Di vốn định ẩn ý hỏi tiến triển của Diệp Khởi Dao, cho rằng Giang Bạc Minh cũng sẽ khéo léo ám chỉ, không ngờ rằng đối phương lại nhân cơ hội thử tâm ý của cô.
Không tồi, Tống Hoài Nhan đã làm vợ người khác nhiều năm như vậy rồi, Giang Bạc Minh vẫn không từ bỏ?
Kha Thanh Di càng thêm thưởng thức hắn, cảm thấy nếu như hắn có thể làm chỗ dựa cho Tống Hoài Nhan trong tương lai thì quá tốt.
Cô nói: “Từ trên xuống dưới, mỗi người dân Lang quốc đều quan tâm Hoàng Thượng, bổn cung là con dân Lang quốc, lại là Hoàng Hậu, đương nhiên sẽ quan tâm Hoàng Thượng.”
Cô không sợ những lời này sẽ truyền đến tai Triệu Thịnh Luân, ngược lại cảm thấy hắn nghe thấy mới vui, tàn nhẫn xát muối lên tim hắn.
Mi chỉ coi Tống Hoài Nhan là thần, vậy thì sau này Tống Hoài Nhan cũng chỉ coi mi là vua.
Ý cười trên khoé môi Giang Bạc Minh càng đậm, lúc này hắn mới nói: “Hoàng Thượng vẫn khoẻ, chỉ là gần đây làm lụng vất vả, tinh thần không tốt lắm.”
“Vậy bổn cung yên tâm rồi.” Kha Thanh Di hỏi ngược lại, “Sở phi muội muội mạnh khỏe chứ?”
Giang Bạc Minh nói: “Sở phi nương nương cũng không sao, không có gì thất vọng, nhờ thần tới nói với nương nương một câu, nàng rất nhớ nương nương, hy vọng một ngày không xa sẽ được gặp lại nương nương.”
Xem ra là tất cả đều thuận lợi.
Kha Thanh Di nghe Giang Bạc Minh nói cũng an tâm rồi.
Lúc Giang Bạc Minh cáo từ, Kha Thanh Di muốn thuận tiện tản bộ, cũng chỉ mang theo Hồng Chúc, tiễn Giang Bạc Minh đi một đoạn đường.
Ba người bước đi nhưng không nói gì, đi được mười mấy phút, Kha Thanh Di dừng lại nhìn Giang Bạc Minh, nói: “Bổn cung đưa đến đây thôi, thừa tướng đại nhân đi thong thả.”
Giang Bạc Minh nhìn cô mặc áo mùa xuân, không khỏi dịu dàng nói: “Tuy xuân đã về nhưng vẫn hơi lạnh, nương nương nên mặc nhiều áo một chút.”
Kha Thanh Di cười nói: “Cảm ơn thừa tướng đại nhân quan tâm, thân thể bổn cung đã khá hơn nhiều, không yếu đuối mong manh đến mức đó.”
Giang Bạc Minh ngập ngừng một chút, dường như muốn nói gì đó, nhưng ngại Hồng Chúc ở đây nên không tiếp tục nữa, chỉ liếc mắt nhìn Kha Thanh Di một cái đầy ẩn ý, vừa quay người, bỗng nhiên nói: “Thần hi vọng... Nương nương có thể nhớ kỹ những lời thần nói.”
Kha Thanh Di nhấp môi: “Ừ, bổn cung sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Đợi Giang Bạc Minh đã đi xa, Hồng Chúc mới tiến lên nói: “Sao Giang thừa tướng giống bà mụ vậy, dặn dò nương nương mặc nhiều quần áo, còn muốn nương nương nhớ kỹ lời ngài ấy nói. Nương nương mặc quần áo ấm lạnh đều có nô tỳ nhọc lòng, Giang thừa tướng nghĩ nơi này không có ai hầu hạ?”
Kha Thanh Di cười búng lên trán đối phương, mắng: “Sau khi xuất cung càng ngày càng không có quy củ, dám nói thừa tướng đại nhân như vậy sao? Bổn cung phải phạt ngươi thay thừa tướng đại nhân.”
Kha Thanh Di hiểu rõ tận đáy lòng, Giang Bạc Minh không bảo cô nhớ kỹ câu “mặc nhiều quần áo”.
Mà là tâm ý của hắn đối với Tống Hoài Nhan từ trước đến nay.