Chương 24: Phượng mưu (12)

Trai Đểu Cút Đi - Chương 24: Phượng mưu (12)

Edit: Tử Đằng

Triều thành, tuyết bay đầy trời.

Cung điện cố đô được cải tạo thành hành cung sau khi vương triều Long Thừa dời đô, quy mô giảm đi, người ở lại trông coi cũng không nhiều lắm, lạnh lẽo. Nếu không có đương triều Hoàng Hậu đến ở, có thể nói nơi này tựa như một mộ địa hoa lệ.

Có điều dù Kha Thanh Di đến cũng không làm nơi này náo nhiệt hơn.

Kha Thanh Di là người phương Nam, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi dày như vậy, khó tránh khỏi hưng phấn. Nhưng bất đắc dĩ, đang trong cơ thể ốm yếu của Tống Hoài Nhan nên chỉ có thể ngồi trong phòng ấm cả ngày tĩnh dưỡng thân thể, sớm ăn nhân sâm tối tổ yến, bổ đến nỗi dù mùa đông nhưng Kha Thanh Di lại bị nóng trong.

Con bé Hồng Chúc chết tiệt kia, nhất định đã ghi thù vài lần chảy máu mũi, lần này đang trả thù cô!

Trong lòng tuy hừ hừ, nhưng bên ngoài Kha Thanh Di lại không cự tuyệt dùng đồ bổ. Nói thật, vốn dĩ cơ thể Tống Hoài Nhan đã không quá tốt, bị cô hành hạ suốt một năm như vậy thật sự đã rất yếu. Nếu muốn sống sót, thật sự phải uống lại chỗ đồ bổ mà cô cho người khác uống hồi ở trong cung.

Coi như chuyện không ra khỏi cửa là hình phạt cho những ngày cô đạp hỏng thân thể Tống Hoài Nhan vậy.

Khi Triều thành có tuyết rơi lần thứ tư, cuối cùng Kha Thanh Di không chịu được nữa.

Cô tùy hứng đấu trí đấu dũng với Hồng Chúc cả buổi ở trong phòng, Hồng Chúc thấy mấy ngày gần đây thân thể cô đã khôi phục rất nhiều, lúc này mới nhả ra, nhưng bọc Kha Thanh Di kín mít, tựa như bánh chưng... Cũng may Tống Hoài Nhan vừa gầy vừa cao, mới không đến nỗi trông giống quả bóng.

Hồng Chúc đưa lò sưởi tay bằng than nhỏ cho Kha Thanh Di, thấy đối phương vừa xoay người đã không chờ nổi mà chạy ra, không khỏi kêu lên: “Ôi nương nương! Bên ngoài tuyết đang dày! Chờ nô tỳ che ô người mới có thể đi ra ngoài!”

Tuy bất lực, nhưng trong lòng Hồng Chúc vẫn rất vui.

Lúc nương nương ở hoàng cung có vẻ rất già dặn, uể oải ỉu xìu, buồn bực không vui, hiện giờ rời khỏi hoàng cung, càng ngày càng giống một đứa trẻ, có thể hưng phấn bất cứ lúc nào, trông tỉnh táo hơn nhiều.

Lúc ban đầu nàng ấy còn cảm thấy xuất cung là chuyện xấu, khuyên nhủ Kha Thanh Di khá nhiều.

Nhưng xem tình hình hiện giờ, rời khỏi hoàng cung có thể làm nương nương vui mừng khỏe mạnh, quả là một chuyện vui lớn.

Cho dù tự cắt thánh sủng, thất sủng cả đời thì sao?

Không gì quan trọng bằng việc sống bình an, vui vẻ.

Tuy nói hạ nhân không nhiều, nhưng luôn có người quét tuyết. Lúc Kha Thanh Di ra cửa thì con đường mới được dọn dẹp không bao lâu, tuyết đọng không cao đến đế giày, có thể thấy được phiến đá xanh mờ mờ, nhưng phỏng chừng tuyết rơi lớn như vậy, không đến nửa canh giờ sẽ lại đọng dày đặc.

Lần này mưa tuyết quá lớn, bay lả tả, bông tuyết trắng tinh đầy trời, cũng may gió không lớn, nếu không sẽ rất lạnh, Hồng Chúc cũng sẽ không cho cô ra ngoài.

Kha Thanh Di hứng thú, bước chân rất nhanh, Hồng Chúc giơ ô theo sát bên, thở ra một luồng khí trắng: “Nương nương, bên ngoài lạnh, đi một chút rồi chúng ta trở về đi.”

“Ừ ừ, được.” Kha Thanh Di đáp mà không chút để ý, nhưng hoàn toàn không lọt tai. Cô đi tới phía trước, ngửi được một mùi thơm, vui sướиɠ nhìn cánh rừng cách đó không xa nói: “Phía trước trồng Tịch Mai?”

“Đúng vậy, vườn hoa nhỏ phía trước có một rừng Tịch Mai. Nhưng ở ngoài lâu như vậy, nương nương, không bằng chúng ta vẫn nên...” Hồng Chúc vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện Kha Thanh Di đã sớm nhảy nhót ra khỏi ô, đi về hướng rừng Tịch Mai. Vì thế nàng ấy vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa sốt ruột hô: “Nương nương! Mau đến dưới ô! Tuyết vẫn rơi mà!”

Nhưng Kha Thanh Di không muốn nghe nàng ấy lải nhải, tự tay đội mũ của áo choàng lên đầu, tiếp tục sải bước về phía trước.

Có vẻ bên này ít có người tới, quét tuyết cũng không kỹ, tầng tuyết đọng dày hơn trên đường, nhưng không đến mức trở ngại hành tẩu.

Kha Thanh Di đi mau, lại cố ý bỏ rơi Hồng Chúc, quanh co lòng vòng, sớm đã bỏ xa con bé ở phía sau.

Cô vào rừng Tịch Mai, ập vào trước mặt là mùi hoa thơm ngào ngạt, nồng nhưng không ngán, trầm mà không nặng, trong không khí lạnh lẽo, khiến người ngửi không khỏi thả lỏng.

Nhiều đóa hoa đứng ngạo nghễ ở trên cành, không sợ tuyết khinh, chỉ thấy cánh hoa hơi hé nở, nhuỵ màu tím, cực kỳ lịch sự tao nhã.

Lúc này tuyết rơi nhẹ hơn, bông tuyết dừng ở trên áo choàng màu đỏ sậm của Kha Thanh Di, sau đó tan thành nước, nhưng cô lại hồn nhiên không biết, cũng không sợ lạnh, vui vẻ phấn chấn thưởng hoa, nhìn xung quanh.

Sự chú ý cô đều bị Tịch Mai hấp dẫn, nhìn một hồi lâu, mới chợt phát hiện trên đỉnh đầu mình có tán ô.

“Ôi, Hồng Chúc, ngươi đi chậm quá.” Kha Thanh Di cười hì hì quay đầu lại, lúc nhìn qua lại chỉ thấy màu đen, rõ ràng là l*иg ngực của một người.

... Sao tự dưng Hồng Chúc cao như vậy?

Kha Thanh Di lập tức ngẩng đầu, sau đó ngây ngẩn cả người. Cô ngẩn ngơ nâng tầm mắt lên, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi, mắt như sao trời đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt thâm thúy, ý vị sâu xa.

Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Kha Thanh Di, khóe miệng người nọ mỉm cười dịu dàng, giọng nói trong sáng: “Hoàng Hậu nương nương, đã lâu chưa gặp nhau, khí sắc của người tốt lên rất nhiều.”

Chờ Kha Thanh Di nhớ ra đối phương là ai, mới nhận ra bản thân vẫn luôn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mặt người khác, thật sự thất thố, lập tức xấu hổ đến nỗi cúi đầu, mặt nóng lên: “Hoá ra là Giang thừa tướng, sao ngài lại tới Triều thành?”

Hữu thừa tướng Giang Bạc Minh, chỉ lớn hơn Tống Hoài Nhan hai tuổi, là người được Hoàng Thượng tin tưởng, trọng thần trong triều.

Cũng là anh trai kết nghĩa của Diệp Khởi Dao, đại công thần hỗ trợ nàng ta bước lên vị trí nữ đế.

Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ Diệp Khởi Dao phái hắn tới?

Chỉ thấy Giang Bạc Minh cầm ô, mặc một chiếc áo choàng màu đen, tuy dáng người cao dài, nhưng vô thức toả ra khí chất quan văn nho nhã, dáng vẻ quân tử tự nhiên sinh ra. Hắn nói: “Thần tới Triều thành làm việc, thuận đường đến thăm nương nương.”

Sắp cuối năm còn phải đi công tác, vị sếp Triệu Thịnh Luân này phát rồ thật rồi, khó trách người khác muốn phản bội hắn.

Kha Thanh Di cười nói: “Quả nhiên Thừa tướng đại nhân sẽ làm hết phận sự, khó trách được Hoàng Thượng coi trọng như thế.”

Giang Bạc Minh nhìn cô, như muốn nhìn thấu đáy lòng của cô, nhẹ giọng nói: “Lần này thần đến đây không phải để làm việc cho Hoàng Thượng.”

Không phải làm cho Triệu Thịnh Luân, vậy thì là giúp Diệp Khởi Dao.

Kha Thanh Di nói: “Không nên nói chuyện ở đây, chờ lát nữa Hồng Chúc sẽ tới.”

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, Giang Bạc Minh vẫn cười thản nhiên như cũ: “Nương nương không cần lo lắng, trước khi đáp lời với nương nương, thần đã gặp Hồng Chúc cô nương ở ngoài rừng, thần nhờ nàng ấy đến cái đình phía trước chờ người.”

Không phải bảo Hồng Chúc đi về trước, mà bảo Hồng Chúc chờ ở trong đình?

Dường như nhìn ra sự khó hiểu của Kha Thanh Di, Giang Bạc Minh giải thích: “Nếu bắt Hồng Chúc trở về trước, chỉ sợ người khác sẽ nghi ngờ, báo cáo chuyện này cho Hoàng Thượng, vậy chuyện thần ở cùng với nương nương trong vườn hoa sẽ khó mà nói rõ ràng.”

Kha Thanh Di bừng tỉnh, khen ngợi nhìn về phía hắn: “May là thừa tướng đại nhân nghĩ chu đáo. Vậy đại nhân nói chuyện với bổn cung ở đây đi, chỗ Sở phi có động tĩnh gì không?”

“Sở phi nương nương mạnh khỏe, mọi chuyện thuận lợi, nương nương chớ lo.”

Kha Thanh Di có chút kinh ngạc: “Ngài chỉ muốn nói chuyện này với bổn cung thôi à?”

Cô còn tưởng rằng hắn sắp tiết lộ mưu kế gì với cô chứ.

Nếu không có việc gì, sao Giang Bạc Minh lại mạo hiểm tới đây một chuyến?

Đáy mắt Giang Bạc Minh là sự dịu dàng không hòa tan được, hắn nhẹ giọng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, thân thể nương nương vẫn chưa khoẻ hẳn, không nên ở lâu, để thần đưa nương nương ra khỏi cánh rừng. Đưa đến trước đình, thần sẽ cáo lui.”

Kha Thanh Di không hiểu ra sao, nhưng cũng không tiện truy vấn, đành theo sau Giang Bạc Minh đi ra ngoài.

Nói thật, cô là tác giả nhưng cũng không hiểu rõ về nhân vật Giang Bạc Minh này, chỉ biết hắn rất có mưu lược.

Lúc ấy viết truyện cung đấu, cô định viết nữ chính mở bàn tay vàng, một đường quý nhân tương trợ, cho nên nhân vật Giang Bạc Minh này mới ra đời, làm quý nhân và quân sư lớn nhất của Diệp Khởi Dao.

Cô viết rất ít về sinh hoạt của Giang Bạc Minh, ngoại trừ trong chính trị, cho dù có, cũng chỉ xuất hiện trong hồi ức của Diệp Khởi Dao, hồi ức hai người kết bái tình nghĩa huynh muội.

Ai bảo Kha Thanh Di toàn tâm toàn ý hành hạ nữ phụ, hành hạ xong thì hố?

Từ khi xuyên vào trong tiểu thuyết của mình tới nay, Kha Thanh Di càng cảm thấy nhân vật trong truyện đã không chỉ đình trệ ở giả thiết của cô, bọn họ sẽ phát triển tính cách và hình tượng của mình trong chính thế giới của họ.

Ví dụ, Hồng Chúc trong truyện của cô chỉ là nhân vật nhỏ xíu, được miêu tả ít đến đáng thương, khó có thể khiến người ta nghĩ ra hình tượng. Nhưng hiện giờ lại khiến cô cảm thấy Hồng Chúc là người tồn tại tươi sống no đủ, có thân thể hoàn toàn độc lập, độ hoàn thiện tư tưởng nhân cách không thua vai chính Diệp Khởi Dao chút nào.

Rất nhiều sự vật, Kha Thanh Di chỉ có thể nắm chắc phương hướng khái quát, chứ không hiểu hết mọi thứ.

Cho nên khi cô phát hiện mặt đen tối của Lâm Triết Dương thì vô cùng kinh ngạc, cũng không đoán ra được hành động của Giang Bạc Minh hôm nay là có ý gì.

Những người này đã không mơ hồ như nhân vật được miêu tả qua lời văn của cô nữa.

Có lẽ bên này ít có người tới, quét tuyết cũng lười biếng, không cẩn thận, cho nên đi ra ngoài trên đường tuyết đọng rắn chắc hơn nhiều, chỉ chưa đến mức trở ngại hành tẩu.

Kha Thanh Di đang suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới hòn đá bị giấu ở dưới tuyết đọng, thình lình bị vấp ngã, thiếu chút nữa ném lò sưởi tay đi.

“A.” Kha Thanh Di bị vấp cục đá, thân thể đô về phía trước, đầu đập vào vai Giang Bạc Minh.

Giang Bạc Minh xoay người đỡ lấy cô, nhìn thấy cái trán Kha Thanh Di đỏ lên, buồn cười, “Nương nương cẩn thận.”

Kha Thanh Di vốn định nói cảm ơn, nhưng thấy hắn dám cười, vì thế trừng mắt nói: “Bổn cung buồn cười lắm sao?”

Giang Bạc Minh cười nói: “Thần không cười, chỉ là có một gương mặt tươi cười, làm người vui.”

“...” Lừa trẻ con ba tuổi đấy à!

Tuyết đã ngừng rơi.

Kha Thanh Di tức giận đánh bay tay hắn, hầm hừ đi đẳng đến đằng trước Giang Bạc Minh, không định để ý đến hắn.

Nhưng mà...

“Hoàng Hậu nương nương, nên rẽ phải.”

“Nương nương, phải rẽ trái.”

“Hoàng Hậu nương nương, bên này không có lối rẽ, đi thẳng là được.”

Phía sau truyền đến từng tiếng nhắc nhở, ngữ khí ôn nhuận, lại khó nén buồn cười.

“Nương nương, đừng đi nhanh như vậy, nơi này nên rẽ.”

Kha Thanh Di nổi giận đùng đùng quay đầu lại, nhìn về phía Giang Bạc Minh đi sau đang cười với vẻ mặt văn nhã khiêm tốn, nói: “Ngươi dám trêu chọc bổn cung?”

Cái gì mà rẻ phải rẻ trái đi thẳng!

Vườn Tịch Mai nhỏ như vậy! Sao dưới sự chỉ dẫn của hắn mà cô đi mãi vẫn chưa đi ra ngoài!

“Thần không dám.”

Kha Thanh Di tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn nói không dám? Vậy nếu ngươi dám, chẳng phải muốn cho bổn cung nhảy vào biển lửa!”

“Phụt.”

Giang Bạc Minh bị câu nói của Kha Thanh Di chọc cười thành tiếng, nhưng sau khi cười xong, hắn nhìn về phía Kha Thanh Di, hỏi: “Nương nương còn nhớ rõ lần đầu gặp thần là khi nào không?”

Kha Thanh Di sửng sốt, cái này thì cô thật sự không biết, trong trí nhớ của Tống Hoài Nhan cũng không có.

Lần đầu tiên Tống Hoài Nhan gặp Giang Bạc Minh... Hẳn là ở trong cung? Ngày Giang Bạc Minh được phong làm thừa tướng?

Giang Bạc Minh thấy cô không đáp, đoán được đối phương không nhớ rõ, vì thế tự hỏi tự đáp: “Là giữa hè tám năm trước.”

Kha Thanh Di đột nhiên thấy kinh ngạc.

Tám năm trước... Nói cách khác... Trước khi Tống Hoài Nhan quen biết Triệu Thịnh Luân thì đã gặp được Giang Bạc Minh? Trước khi Giang Bạc Minh kết bái với Diệp Khởi Dao đã biết Tống Hoài Nhan?

Tình huống gì đây!

“Tám năm trước, thần bị lạc đường trong bữa tiệc ngắm Sen, là nương nương chỉ đường cho thần.” Giọng điệu của Giang Bạc Minh mềm nhẹ như hoa tuyết, gần như nỉ non, lại cực kỳ rõ ràng. “Thiên kim Tống gia danh chấn kinh thành, nghe đồn ngạch cửa của phủ Tống thượng thư đã bị người đến cầu thân đạp vỡ, lúc ấy thần cũng là một trong số những người cầu hôn đã đạp vỡ ngạch cửa.”

Kha Thanh Di hoàn toàn khϊếp sợ, cô có thể cảm nhận được linh hồn của Tống Hoài Nhan trong cơ thể cũng khϊếp sợ như mình.

Giang Bạc Minh nhìn cô, dưới nhu tình là ẩn nhẫn: “Chữ nương nương viết, thần vẫn luôn mang ở trên người.”

Lúc này Kha Thanh Di mới nhớ tới một lần đối thoại với Diệp Khởi Dao ngày xưa.

“Tỷ tỷ tặng cái này cho thần thϊếp được không?”

“Thần thϊếp nghe nói Giang thừa tướng rất am hiểu lối viết thảo, tỷ tỷ muốn học, sao không lãnh giáo từ hắn?”

“Nếu tỷ quấy rầy hắn, chắc chắn hắn sẽ rất vui sướиɠ.”

Thì ra Diệp Khởi Dao đã tặng tờ giấy cô viết cho hắn.

Người trong lòng có phẫn uất, bất bình, đau thương, viết chữ theo lối viết thảo, mới khiến người tán thưởng.

Mà Giang Bạc Minh giỏi lối viết thảo nhất.