Chương 7: Em Nhìn Ghi Chú Của Em Xem

Lễ trao giải Kim Kê dự kiến sẽ kéo dài ba tiếng rưỡi, có xen kẽ các tiết mục biểu diễn ca múa nhạc.

Từ lúc An Sơ Ngu ngồi xuống, vẻ mặt đã có chút nghiêm túc, chỉ khi máy quay quét qua, cô mới nở nụ cười.

Thời gian từng chút trôi qua, giải thưởng cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng đã được trao, cuối cùng đến giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, An Sơ Ngu thầm thở phào, lấy lại tinh thần.

Người dẫn chương trình trên sân khấu là một nam một nữ, đều là diễn viên có thành tích xuất sắc trong giới giải trí, hai người phối hợp hài hòa, thường xuyên gây cười cho cả trường quay. Phụ trách trao giải chính là hai vị tiền bối từng đoạt giải ảnh hậu Kim Kê, Hạ Thu Mẫn và Đoàn Trường Hồng, đã qua hơn năm mươi vẫn còn giữ phong độ.

Hạ Thu Mẫn nói: "Chớp mắt, giải Kim Kê đã được tổ chức hơn 30 năm... Trường Hồng, chị có gì để nói không?”

Đoàn Trường Hồng cười tiếp lời: "Tôi chỉ muốn nói, thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta đều đã già rồi, vừa mới lên bậc thang, tôi thiếu chút nữa còn vấp ngã.”

Dưới sân khấu cười vang, người dẫn chương trình lập tức nói: "Cô Đoàn già chỗ nào chứ? Phong thái của năm đó vẫn không giảm, mọi người nói xem có đúng hay không?”

Cả trường quay vang lên câu trả lời của mọi người: "Đúng vậy…"

Đoàn Trường Hồng cười, nói tiếp: "Rất vinh dự được tham dự giải Kim Kê lần này với tư cách là khách mời trao giải. Không nói nhiều nữa, chúng ta nên nhìn về phía màn hình lớn nào.”

Trên màn hình lớn xuất hiện bối cảnh màu đen, một hàng chữ lớn màu vàng nhảy vọt lên trên đó, kèm theo âm thanh vang dội: "Đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất 《 Đông Thiền》 của An Sơ Ngu..."

Màn hình lớn phát sóng một cảnh quay của An Sơ Ngu trong 《 Đông Thiền 》.

" Diêu Mai 《Tinh Hỏa Tương Truyền》, Trịnh Hoa Nùng 《Cực hạn 24 giờ》, Diêm Tư Tư 《Liên Hoa Đài》”.

Mỗi nữ diễn viên được đề cử đều có những đoạn phim tương ứng, và một video ngắn vài chục giây có thể lây động mọi khán giả ở đây.

Trên màn hình xuất hiện bốn người được đề cử, so với ba người khẩn trương kích động, thì An Sơ Ngu có vẻ quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như giải thưởng không liên quan đến mình.

Hạ Thu Mẫn cầm phong bì màu đen chữ màu vàng, nói: "Bốn nữ diễn viên đều rất xuất sắc, ai sẽ là người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc hôm nay đây? Chúng tôi sẽ đọc ngay." Dừng một chút, cô ấy mở phong bì trong tay ra: "Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại giải thưởng Kim Kê lần thứ 3X được trao cho…."

Hiện trường đột nhiên vang lên âm thanh cổ quái, giống như một nhịp trống dày đặc, cố ý tạo ra bầu không khí khẩn trương khiến người ta chờ mong.

"An Sơ Ngu của 《Đông Thiền 》, chúc mừng! Chúc mừng An Sơ Ngu!”

Tiếng vỗ tay vang vọng khắp đại sảnh.

Bả vai An Sơ Ngu cúi xuống một giây, rất nhanh thẳng tắp lại, từ chỗ ngồi đứng dậy, ôm đạo diễn và cộng sự bên cạnh một cái.

Cô xách váy đi lên sân khấu, rồi ôm hai ảnh hậu trên sân khấu, nhận giấy chứng nhận giải thưởng và cúp từ tay họ.

Hạ Thu Mẫn và Đoàn Trường Hồng cũng nói: "Chúc mừng.”

"Cám ơn."

An Sơ Ngu đi tới trước micro, điều chỉnh độ cao một chút: 《Đông Thiền 》 là bộ phim thứ hai tôi và đạo diễn Đới Minh hợp tác, trước khi đi thảm đỏ, tôi đã nói đùa với anh ấy, nếu không thể giành được giải thưởng, anh ấy có phải sẽ không cho tôi cơ hội thứ ba hay không.”

Máy quay lia đến đạo diễn Đới Minh ở dưới sân khấu, đạo diễn trẻ 35 tuổi cười lắc đầu, giống như cảm thấy rất bất đắc dĩ với cô. Hai lần hợp tác, anh ta quá rõ tính cách của An Sơ Ngu, cô quen ra vẻ lão luyện ở ngoài xã hội nhưng trên thực tế là một người vô cùng hoạt bát thú vị.

"Cũng may, tôi không phụ lòng tin tưởng của anh ấy, vẽ một dấu chấm hết hoàn mỹ cho bộ phim này." An Sơ Ngu nâng cúp lên: "Cảm ơn ban tổ chức giải Kim Kê, cảm ơn giới phê bình đã thừa nhận tôi; cảm ơn đạo diễn Đới Minh đã chọn tôi làm nữ chính lần thứ hai; cảm ơn cô biên kịch đã cống hiến; cảm ơn tất cả các nhân viên hậu trường bộ phim 《Đông Thiền 》, không có mọi người, sẽ không có An Sơ Ngu hôm nay đứng trên bục nhận giải. Cảm ơn người hâm mộ của tôi đã ủng hộ tôi. Trong tương lai tôi sẽ mang lại cho các bạn nhiều tác phẩm hay hơn.”

Xem đến đây, khóe miệng Tịch Tranh nhếch lên, cầm điện thoại di động vứt ở một bên.

Ai đó không thể thông qua WeChat của mình, đành phải dùng phương thức khác chúc mừng cô được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Tịch Tranh soạn tin nhắn gửi cho An Sơ Ngu.

"Chúc mừng em."

——

Lễ trao giải kết thúc, tin tức lan truyền trên mạng, fan của An Sơ Ngu cuối cùng cũng hãnh diện. Trong siêu thoại vô cùng náo nhiệt, xôn xao chia sẻ các tin tức nhận thưởng.

Ngay cả người qua đường cũng gửi lời chúc mừng.

Không ít người nhớ tới màn náo loạn cãi vã hai ngày trước, liền châm chọc nói: "Fan của Kiều Lục Phi mở to mắt mà nhìn đi, cứ giễu cợt An Sơ Ngu không có giải thưởng, đây không phải liền ôm về một cái rồi sao?”

Fan An Sơ Ngu thì rộng lượng nói: "Khiêm tốn lại, khiêm tốn lại.”

Mà bản thân An Sơ Ngu, sau khi lễ trao giải kết thúc, nói lời tạm biệt với nhân viên đoàn làm phim xong thì ngồi trên xe của đoàn đội nhà mình, được trợ lý và người đại diện vây quanh nói chúc mừng nhưng cô cũng không vui vẻ lắm.

Thẩm Tường cao hứng, so Với An Sơ Ngu còn kích động hơn: "Được giải rồi, không vui sao?”

An Sơ Ngu nhét cúp và giấy chứng nhận giải thưởng vào lòng chị, kéo chăn lên trên vai: "Mẹ em ở tuổi em đã là ba cúp ảnh hậu rồi, còn được đề cử ảnh hậu quốc tế.”

Thẩm Tường: "Em không thể nghĩ như vậy được, mười bốn tuổi Đỗ Lung Thu đã bắt đầu quay phim, em khởi đầu trễ hơn bà ấy rất nhiều, hai người không thể so sánh được. Chẳng lẽ em chưa từng nghe qua câu nói rất nổi tiếng ‘trên đời này, vốn dĩ mỗi người đều có múi giờ riêng để phát triển bản thân’ ”

Thẩm Tường nhớ không lầm, sự tích cuộc đời Đỗ Lung Thu đã viết, bà là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên ở trại mồ côi, được một đôi vợ chồng nhận nuôi, năm bà mười bốn tuổi, đôi vợ chồng kia bị tai nạn xe qua đời, bà lại trở thành người không nơi nương tựa. Sau đó, bà một mình đi vào các đoàn làm phim của TVB đóng vai quần chúng, và khi mới 17 tuổi may mắn được đạo diễn Chu Xuân Chí đánh giá cao, bộ phim đầu tiên đã giành được giải thưởng.

Không thể phủ nhận, Đỗ Lung Thu là một diễn viên tài năng.

Cuộc đời của bà ngắn ngủi lại trở thành huyền thoại.

Thẩm Tường luôn bồi dưỡng nghệ sĩ bằng cách cổ vũ, chị ôm An Sơ Ngu, bàn tay vỗ nhẹ bả vai cô: "Chờ công chiếu "Bình minh hiện ra" , không chừng em lại nâng một chiếc cúp nữa trở về, rất nhanh em sẽ đuổi kịp bước chân của vị ảnh hậu mama của em.”

Khóe miệng An Sơ Ngu nhếch lên: "Chị Tường, chị vẫn nên nghiêm khắc một chút đi, chị như vậy em có chút không thích ứng được.”

Thẩm Tưởng tức giận đẩy cô ra: "Cút đi, không thèm an ủi cô nữa.”

Chúc Thúy Tây xem kịch hay, vui vẻ cười ha ha.

——

Trở lại khách sạn, An Sơ Ngu tắm rửa rồi nằm trên giường thì cũng đã khuya, trên tủ đầu giường đặt giấy chứng nhận và cúp của cô.

Cô sờ chiếc cúp kim kê kia, cầm điện thoại di động rút vào trong chăn.

Rất nhiều bạn bè trong giới gửi tin nhắn chúc mừng, còn có vài cuộc gọi nhỡ.

An Sơ Ngu lướt lên xem, thì nhìn thấy một tin nhắn lạ, người gửi là "Tịch Chinh", cô bấm vào, chỉ có ba chữ ngắn gọn.

"Chúc mừng em" bình thường không có gì lạ, nhưng làm cho An Sơ Ngu nhớ lại một đêm hoang đường kia, vốn cô cũng đã sắp quên mất.

Cô nhắm mắt lại và cố gắng trục xuất một số hình ảnh ra khỏi tâm trí của mình.

Giống như trả lời tin nhắn chúc mừng của người khác, An Sơ Ngu đánh ra hai chữ "Cảm ơn" rồi gửi.

Một giây sau khi tin nhắn gửi đi, cô đã hối hận, đại khái là bởi vì cô vừa rồi trả lời rất nhiều "Cảm ơn", đánh chữ quá thuận tay mà cô thì vốn định bỏ qua Tịch Tranh.

Cô nhíu mày, muốn rút nhưng tin nhắn không thể rút lại như WeChat.

An Sơ Ngu ấn nút quay lại, ra khỏi tin nhắn, xem như không có chuyện gì xảy ra. Một giây sau, bên kia liền trả lời một tin nhắn.

"Tịch Tranh."

An Sơ Ngu nhìn giờ ở góc trên bên phải của màn hình, đã hơn hai giờ sáng, anh lại đột nhiên gửi tên mình, cô thật không hiểu.

An Sơ Ngu: "? ”

"Em nhìn ghi chú của em xem, rồi lại nhìn tên tôi, có phát hiện chỗ nào không đúng không?"

Tịch Tranh đoán được mình được lưu trong danh bạ của cô là tên, chứ không phải là "chồng". Trong nhận thức của cô, tên của anh là "Tịch Chinh".

Anh nhất định phải nhắc cô sửa lại tên mình.

An Sơ Ngu nhìn kỹ tên của anh lưu trong dạnh bạ của mình, phát hiện đã viết sai tên.

Không phải "Chinh", là "Tranh", thật không giống tên của đàn ông, mà giống như tên của một tiểu thư khuê các.

——

Chiều hôm sau An Sơ Ngu trở lại BJ, chính thức mở ra cuộc sống nghỉ phép ngắn ngủi, khi cô đột nhiên nhớ ra còn phải quay lại cảnh quay trong《Bình minh hiện ra》, cả người đều trở nên khó chịu.

Chúc Thúy Tây ở trong phòng giúp cô sắp xếp quà tặng của các thương hiệu lớn gửi tới, nghe cô thở dài một tiếng, liền ngước lên hỏi: "Chị Ngu Ngu, chị sao vậy?”

"Không có gì."

An Sơ Ngu mang dép lê cầm kịch bản vừa tìm được trong phòng ngủ đi ra phòng khách, treo ngược trên sô pha, lật đến cảnh giường chiếu duy nhất, nhíu mày bắt đầu cân nhắc.

Chúc Thúy Tây bị tư thế của cô chọc cười: "Tóc của chị phết xuống đất rồi kìa.”

An Sơ Ngu hai chân đặt trên lưng sô pha, đầu hướng xuống dưới, một mái tóc dài trải trên thảm, giơ cao kịch bản lẩm bẩm đọc. Đắm chìm trong thế giới của mình, cô dường như không nghe thấy những gì Chúc Thúy Tây nói.

Chúc Thúy Tây cảm thán làm diễn viên thật không dễ dàng, để cô ấy diễn một cảnh như vậy trước mặt nhiều người trên phim trường, cô ấy cũng không thể diễn được.

"Chị, em thấy chị phiền não như vậy, không bằng liên hệ với thầy Quý, thử diễn trước."

Quay lại chính là cảnh giường chiếu, chỉ dựa vào một mình An Sơ Ngu khẳng định không được, thầy Quý với tư cách là nam chính cũng phải cùng quay lại cùng.

An Sơ Ngu thay đổi tư thế, ngồi xếp bằng trên sô pha, cô đắp kịch bản lên mặt: "Ngày mai sẽ quay lại, chị biết đi đâu tìm thầy Quý, hơn nữa..."

"Rất xấu hổ, em biết." Chúc Thúy Tây thay cô nói những lời còn lại.

An Sơ Ngu cúi đầu xuống.

Chúc Thúy Tây sắp xếp lại xong, chống eo đứng ở trong phòng khách, nhìn lướt qua một vòng, thấ không còn gì để thu dọn thì liền rót một ly nước đặt lên bàn: "Em đi đây, chị Ngu Ngu có việc gì thì gọi điện thoại cho em. Ngày mai chị sẽ đi vào buổi tối, phải không? Em sẽ kêu tài xế đến đón chị.”

An Sơ Ngu không ngẩng đầu, hướng cô ấy vẫy tay.

Chúc Thúy Tây đồng tình nhìn cô một cái, cầm ba lô, cuối cùng đề nghị: "Chị Ngu Ngu, nếu chị không muốn tìm thầy Quý, có thể tìm chồng chị giúp chị, tìm một chút cảm giác. Không phải chị với anh ta rất hài hoà ở Paris sao?”

Cô ấy tự cho là mình đã đưa ra một đề nghị tuyệt vời, nhưng lại sợ chọc An Sơ Ngu tức giận, cho nên vừa nói xong lòng bàn chân như bôi dầu lập tức nhanh chóng bỏ chạy.

Cửa "ầm ầm" một tiếng đóng lại, An Sơ Ngu ngẩng đầu, thấy không còn bóng dáng Chúc Thúy Tây đâu nhưng giọng của cô ấy tựa như còn chưa tiêu tán, vẫn còn văng vẳng ở bên tai cô.

An Sơ Ngu lấy điện thoại di động ra, từ trong danh sách tìm được yêu cầu kết bạn của Tịch Tranh, ngoài ý muốn là yêu cầu còn chưa hết hạn.