Chương 8: Tôi Có Thể Từ Chối Không?

An Sơ Ngu hoài nghi mình đã bị Chúc Thúy Tây bỏ bùa nên trong đầu mới nhảy ra ý nghĩ hoang đường như thế.

Chúc Thúy Tây có ý đồ xấu gì đó? Bây giờ cô thật muốn gọi cô ấy trở lại và mắng.

An Sơ Ngu quăn điện thoại di động sang một bên, người ngã chổng vó như bao tải, đầu gối lên tay vịn sô pha, cầm lấy kịch bản tiếp tục nghiên cứu cảnh quay khiến người ta đau đầu.

Trong đầu cô liên tục tưởng tượng, ngay cả vẻ mặt như thế nào trong mỗi cảnh cô cũng đã nghĩ ra, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút điểm nhấn ở chỗ nào đó, vì vậy liền xoay người ngồi dậy, vọt vào phòng ngủ nhìn chằm chằm bàn trang điểm. Một trong những đạo cụ quan trọng nhất trong cảnh quay này là bàn trang điểm.

Điện thoại di động hiện lên một tin nhắn, làm xáo trộn suy nghĩ của cô.

An Sơ Ngu đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, cầm điện thoại di động trên sô pha.

Tịch Tranh: "Em về BJ rồi à?”

An Sơ Ngu đã sửa tên anh trong danh bạ.

"Có chuyện gì?" An Sơ Ngu một tay đánh máy, tay kia bưng ly nước lạnh lên uống vài ngụm, lúc uống nước tầm mắt không rời khỏi điện thoại di động.

Tịch Tranh: "Mẹ tôi muốn gặp em.”

An Sơ Ngu chợt bị sặc nước, ho dữ dội.

Cô đặt ly nước xuống, hai tay cầm điện thoại di động, đánh chữ nhanh: "Tôi có thể từ chối không?"

Mẹ Tịch Tranh muốn gặp cô cũng rất bình thường, thỏa thuận giữa cô và Tịch Tranh là do lén lút quyết định, cha mẹ hai bên không biết, trong mắt trưởng bối, bọn họ là vợ chồng hợp pháp. Mẹ chồng đến nay vẫn chưa gặp mặt con dâu, thật có chút không biết nói gì, mà cô cũng không biết cách xử lý mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

Cũng may Tịch Tranh cho cô từ chối: "Vậy để tôi nói với bà ấy, em bận lịch trình à?”

An Sơ Ngu: "Ừm. ”

Tịch Tranh không xác định lần này cô ở BJ bao lâu, căn cứ vào những bài báo trước kia, An Sơ Ngu sẽ không để mình nghỉ quá lâu, không chừng vài ngày nữa cô sẽ vào đoàn làm phim.

Tịch Tranh định đề nghị gặp cô một lần, thương lượng đối sách, vì cứ luôn tránh né như vậy không phải là cách, tốt nhất vẫn là nên sắp xếp cho trưởng bối hai bên cùng nhau ăn một bữa cơm, thì không ngờ An Sơ Ngu chủ động nói: "Bây giờ anh có bận không?”

Lần này đến lượt Tịch Tranh hỏi cô: "Có việc gì không?”

Bên kia hồi lâu không trả lời tin nhắn làm Tịch Tranh có chút lo lắng, ngón trỏ đặt lên môi dưới, như có điều suy nghĩ. Chẳng lẽ An Sơ Ngu có chuyện tìm anh giúp đỡ nhưng khó mở miệng?

Lại qua ba phút, Tịch Tranh chờ không nổi nữa, nói thẳng: "Không bận.”

Bên kia vẫn không có hồi âm, Tịch Tranh cảm giác trái tim mình đang bị người ta nắm chặt, treo lơ lửng, vô cùng khó chịu.

Ngay khi anh cho rằng An Sơ Ngu không để ý tới mình nữa thì giao diện trò chuyện tin nhắn xuất hiện một chuỗi địa chỉ, cụ thể là số nhà.

Tịch Tranh nhướng mày, khuôn mặt anh tuấn phủ lên một tầng ý cười mơ hồ. Địa chỉ này không xa lạ, anh đại khái đã đoán được ý đồ của An Sơ Ngu.

Quả nhiên, lời tiếp theo của cô đã chứng minh suy đoán của anh.

An Sơ Ngu: "Anh có thể đến tìm tôi, nếu anh muốn.”

An Sơ Ngu: "À, phiền anh mua cho tôi một phần salad mang tới đây.”

Ngay sau đó, An Sơ Ngu gửi cho anh một tên nhà hàng, còn nói cho anh biết, nhà hàng này cách nơi cô ở rất gần, nếu anh từ phía bắc đi tới, sẽ thuận đường.

Tịch Tranh nhếch môi nhìn chữ trên màn hình di động, anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt khi An Sơ Ngu đánh chữ, nhất định là kiêu ngạo lại cao cao tại thượng, giống như xác định anh sẽ đi qua tìm cô.

Tịch Tranh muốn từ chối cô, ngay cả wechat của anh cũng không chịu chấp nhận, anh dựa vào cái gì phải đi tìm cô, còn mua món salad gì đó cho cô.

An Sơ Ngu nghĩ đẹp nhỉ!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà hành động của Tịch Tranh đã sớm bán đứng suy nghĩ thật của mình, anh đứng dậy lấy áo khoác từ móc áo mặc vào rồi cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

——

Sắc trời từ từ tối xuống, ánh đèn lấp lánh ngoài cửa sổ sát đất sáng lên, đường nét của An Sơ Ngu chiếu lên cửa sổ thủy tinh, có chút mơ hồ không rõ.

Cô ngồi sofa đơn ở gần cửa sổ, cằm đặt trên đầu gối, cắn môi dưới, đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

Tịch Tranh không tới thật sao?

An Sơ Ngu phải thừa nhận, lời khuyên của Chúc Thúy Tây tuy rằng nghe có vẻ vô cùng vô lý, nhưng từ góc độ diễn xuất mà nói, quả thật có hiệu quả rất tốt. Nếu không ở trường quay, đạo diễn cũng sẽ không để cho diễn viên diễn tập trước.

Chuông cửa vang lên, An Sơ Ngu có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía huyền quan, sửng sốt năm giây, rồi mới giẫm lên dép chạy tới.

Nhìn thấy trong chuông cửa xuất hiện khuôn mặt của Tịch Tranh.

"Tôi rất giống phần tử tội phạm à? Có cần phải nhìn kỹ như vậy không?" An Sơ Ngu chậm chạp không mở cửa khiến anh có chút bất mãn, giọng nói thông qua sóng điện truyền đến nghe rất nặng nề.

An Sơ Ngu mở cửa dưới lầu rồi ở bên cạnh cửa chờ.

Tịch Tranh xách đồ, đi vào thang máy lên lầu.

Từng tầng được thiết kế bảo mật và riêng tư cao.

Đi tới ngoài cửa nhà An Sơ Ngu, Tịch Tranh cong hai ngón tay gõ nhẹ cửa, đột nhiên cảm thấy mình giống như một nhân viên giao hàng, thiếu chút nữa nói một câu "Xin chào, đồ ăn cô đặt đã đến rồi, phiền cô cho năm sao."

Cửa mở ra, An Sơ Ngu đứng bên trong, mặc áo len màu xanh biển mềm mại, quần trắng giản dị, không trang điểm, tóc cũng rối bời, không giống như đại minh tinh chói sáng trước ống kính, nhưng không thể không nói nhan sắc của cô vẫn rất đẹp, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, không nhìn thấy lỗ chân lông.

Tịch Tranh giơ đồ trong tay lên: "Em gọi tôi tới để đưa đồ ăn cho em?”

An Sơ Ngu nhận lấy túi giấy, nghiêng người cho anh đi vào: "Tôi không cho người giao đồ ăn vào nhà.” Phòng ngừa thân phận bị bại lộ, cô thường sẽ bảo nhân viên giao hàng để đồ ra ngoài cửa.

Tịch Tranh cũng hài lòng với thái độ bây giờ của cô, gật đầu, thong dong bước vào nhà.

An Sơ Ngu tìm cho anh một đôi dép dùng một lần, rồi hỏi anh: “Có muốn uống nước không?”

"Không uống."

Tịch Tranh đánh giá bố cục của ngôi nhà, căn hộ duplex, tầm nhìn rộng, trang trí theo phong cách Bắc Âu điển hình, đơn giản. Lúc anh tới ở dưới lầu đυ.ng phải Triệu Nhất Trữ mặc áo lông dắt chó đi dạo, Triệu Nhất Trữ và An Sơ Ngu là diễn viên cùng một công ty, vậy có nghĩa là không ít minh tinh ở trong chung cư này.

Khuyết điểm duy nhất là trong phòng không có hơi thở gì, trống rỗng, không giống như nơi An Sơ Ngu thường xuyên ở, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, cô quanh năm ở trong đoàn làm phim, bình thường đều ở khách sạn, rất ít khi về nhà.

Đây là lần đầu tiên anh xông vào khu vực riêng tư của cô và cảm thấy rất mới lạ.

"Anh cứ tự nhiên." An Sơ Ngu vào phòng bếp lấy dĩa.

Tịch Tranh cởϊ áσ khoác vắt lên lưng sô pha, liếc về phía An Sơ Ngu, cô vừa đi vừa quấn tóc trên cổ tay, vén tóc lên, lộ ra gáy trắng nõn cũng vài sợi tóc rơi xuống.

An Sơ Ngu quay ra rất nhanh, ngồi trước bàn ăn mở túi giấy, bên trong có hai phần, một phần là salad cô yêu cầu, phần còn lại vừa nhìn đã thấy rất nhiều: "Sao lại mua nhiều như vậy? Tôi ăn rất ít.”

Tịch Tranh chống tay ở phía đối diện, kề sát mặt cô: "Em cho rằng chỉ có một mình em cần ăn cơm tối thôi sao?”

"Anh chưa ăn?"

"Em cũng không nhìn xem em ở chỗ nào, nó ngược hướng với tôi." Có nghĩa là anh lái xe đến đây mất rất nhiều thời gian, căn bản là chưa ăn gì.

An Sơ Ngu gắp rau cho vào miệng, nhai nhai, ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi đã nói trong tin nhắn, nếu anh không muốn có thể không tới, tôi có thể gọi đồ ăn mang đến.”

Tịch Tranh kéo ghế ngồi xuống, mở ra một phần cơm khác. Anh bị lời của cô làm cho tức đến mức cơn thèm ăn cũng giảm hơn phân nửa: "Em thật sự coi tôi là người tới giao đồ ăn?”

An Sơ Ngu nhai kỹ nuốt chậm: "Đương nhiên không phải.”

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Tịch Tranh dựa ra phía sau, nhìn cô: "Em không nói, làm tôi cảm thấy bầu không khí có chút giống Hồng Môn Yến.”

"Anh quá lo rồi." Đôi mắt An Sơ Ngu rũ xuống, nói qua loa: "Không phải là việc quan trọng gì.”

"OK, ăn cơm trước." Tịch Tranh thua cô, mở đũa gỗ dùng một lần, gắp thịt bò trong hộp cơm lên, khách khí nói: "Em muốn nếm thử phần cơm của tôi không?”

Phần kia của cô thoạt nhìn thật sự không có gì ngon, ngoại trừ mấy con tôm miễn cưỡng xem là mặn mà, còn lại chỉ có lá rau xanh, xen lẫn mấy miếng cà chua bi.

An Sơ Ngu nhìn phần ăn của anh, thịt bò thái dày rưới nước sốt nồng đậm, còn có trứng cá ngừ cuộn và xúc xích chiên giòn, điểm xuyết thêm cà rốt và bông cải xanh. Cô lắc đầu từ chối: "Không.”

Tịch Tranh bừng tỉnh: "Tôi quên mất, nghệ sĩ nữ cần phải giữ dáng.”

An Sơ Ngu yên lặng ăn rau.

Tịch Tranh cũng từ từ ăn, chỉ là anh cảm thấy hình ảnh ngồi cùng một bàn ăn với cô tràn ngập cảm giác quỷ dị. Mối quan hệ của họ tốt đến mức này không?

Mặc dù chuyện thân mật nhất họ cũng đã làm, nhưng ở một mức độ nào đó, họ thực sự không quen thuộc.

Tịch Tranh không nhịn được mở miệng hỏi: "Lần trước ở Paris... em đi mà không nói lời tạm biệt là có ý gì?”

"Cũng không thể nói là không từ mà biệt. Tôi có để lại cho anh một mảnh giấy.” An Sơ Ngu nói.

Cô không đề cập đến thì không sao, vừa nhắc tới Tịch Tranh liền nhớ tới chuyện sai chính tả.

An Sơ Ngu cũng ý thức được điểm này, thành khẩn nói: "Xin lỗi, tôi đã viết sai tên của anh.”

Cô ăn xong trước Tịch Tranh, thu dọn rác trên bàn xong thì liền đi vào phòng ngủ, để Tịch Tranh một mình ăn cơm ở ngoài bàn ăn.

Tịch Tranh từ lúc vào cửa đã đầy bụng nghi vấn, An Sơ Ngu rốt cuộc gọi anh tới đây làm gì? Giao đồ ăn không tính, anh còn phụ thêm một nhiệm vụ ăn cùng, vậy kế tiếp chẳng phải là muốn...

Anh giải quyết bữa cơm tối xong, liền đi gõ cửa phòng An Sơ Ngu.

"Vào đi."

Tịch Tranh đẩy cửa, vừa lúc nhìn thấy An Sơ Ngu từ phòng tắm bước ra, dường như cô vừa rửa mặt, sợi tóc bên má bị nước làm ướt, dính vào làn da trắng nõn.

An Sơ Ngu ngồi trước bàn trang điểm, vỗ da mặt, ánh mắt nhìn kịch bản trên mặt bàn, mở ra trang cô đã đọc nhiều lần, góc cạnh còn gắp lại.

Tịch Tranh sửng sốt một hồi lâu, cổ họng có chút ngứa, ho khan hai tiếng: "Em ở trên bàn cơm nói không có chuyện gì quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì?”

An Sơ Ngu nhìn gương hít sâu một hơi, xoay người nhìn anh: "Tới đây hôn tôi đi.”