Bùi Chân trong lòng cảm khái một chút quả thực vẫn là chiến lược thu phục lòng người, trên mặt thần sắc không thay đổi, cương trực nói: "Ừ."
Kỷ Lẫm còn chưa kịp vui mừng, một câu “Nhưng mà” của Bùi Chân đã đem trái tim nhỏ bé kia gắt gao chộp vào trong tay, khiến cậu không nhịn được nín thở, sợ bị đối phương từ chối.
Bùi Chân nhìn thấy cảm xúc phập phồng của Kỷ Lẫm ở trong mắt, cái gọi là câu cá chú trọng chính là có thu có phóng, bây giờ là thời điểm tốt nhất để thu câu, cô nhìn thẳng vào Kỷ Lẫm, làm như thật mở miệng nói: " Trước tiên cậu phải xin lỗi bạn tôi, đối với một cô gái mà nói, cách gọi "đồ xấu xí" khiến người ta rất khó chịu”
Kỷ Lẫm hơi ngẩn ra.
Vậy thôi sao?
Kỷ Lẫm vốn tưởng rằng đối phương sẽ kêu cậu tặng những món quà quý giá, trong nhận thức của Kỷ Lẫm, con gái đều là như vậy, không vui thì dùng châu báu trang sức, nhà đẹp xe sang dỗ ồ một cái là được, ít nhất những người phụ nữ bên cạnh ba của Kỷ Lẫm đều là như vậy.
Nhưng mà Bùi Chân lại không phải như vậy.
Yêu cầu của cô bé rất đơn giản, lại không phải vì chính cô bé, mà là vì bạn cô bé mà đòi một lời xin lỗi.
Trời ạ, sao trên đời này lại có một cô gái đơn thuần và tốt bụng như vậy?
Kỷ Lẫm cảm giác được Bùi Chân trong mắt mình lúc này dường như đang tỏa sáng, giống như ánh trăng trắng sáng trên bầu trời, cậu không tức giận vì đối phương yêu cầu xin lỗi người khác, ngược lại vì mình mới vừa hành động không có phép tắc mà có chút áy náy nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa rồi là tôi không có phép tắc."
Xem ra mặc kệ là người lớn hay là trẻ em, đều không thể thoát khỏi bùa chú của ánh trăng sáng.
Bùi Chân cự tuyệt lắc đầu một cái, nhìn Kỷ Lẫm, nghiêm túc nói: "Cậu nên xin lỗi Quả Quả mới đúng."
Nếu như Bùi Chân yêu cầu Kỷ Lẫm xin lỗi Đường Quả Quả ngay từ đầu, cậu chắc chắn sẽ không làm vì tính cách kiêu ngạo, nhưng sau khi cảm xúc bị Bùi Chân dắt tới dắt lui, Kỷ Lẫm sợ Bùi Chân sẽ không vui, lập tức xin lỗi Đường Quả Quả đang nhặt kẹo dưới đất.
Từ trước tới giờ không ai nói với Kỷ Lẫm như Bùi Chân rằng việc cậu làm là không đúng, Kỷ Lẫm cho tới bây giờ cũng không cảm thấy hành động của bản thân có vấn đề, hôm nay bị Bùi Chân cương trực chỉ trích một phen, nhìn Đường Quả Quả đang ngồi xổm trên mặt đất một chút nữa, nhất thời đáy lòng nảy sanh một cảm xúc mang tên xấu hổ.
Vị thiếu gia quần là áo lụa này, vào giờ phút này rốt cuộc lần đầu tiên biết hai chữ tôn trọng.
"Thật xin lỗi."
Kỷ Lẫm thái độ ngay ngắn xin lỗi Đường Quả Quả.
Đường Quả Quả mơ hồ ngẩng đầu lên, nhìn cậu bé vừa mới đẩy mình đứng trước mặt nhìn mình xin lỗi, lập tức ném hết những gì không vui vừa rồi lên đến tận chín tầng mây, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi như bánh bao: “Không sao.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cũng là một ngày Kỷ Lẫm phải nỗ lực để nâng cao độ hảo cảm của mình.