Chương 37

Bùi Chân quan sát bé trai trước mặt một chút, đối phương nhận thấy ánh mắt của Bùi Chân ngay lập tức nâng cằm lên, dốc lòng liều mạng thể hiện dáng vẻ của bản thân.

Mặc dù, hành động này vừa ngây thơ vừa vô lễ, nhưng mà vẫn cực kì dễ thương.

Nhưng dù sao đối phương cũng suýt chút nữa làm cho Đường Quả Quả khóc, cho nên Bùi Chân không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, mà bướng bỉnh ngẩng đầu lên, một bước cũng không nhường mở miệng nói: “Trước khi hỏi tên người khác, không phải nên nói tên mình trước sao?"

Giọng nói của Bùi Chân rất hung dữ, giống như một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt, khiến cho Kỷ Lẫm không nhịn được tiến về phía trước vài bước, nhưng lại đè nén sự hứng thú trên khuôn mặt mà bày ra vẻ bất mãn: "Cậu không biết tôi là ai?”

Được rồi, sau khi nghe điều này liền biết rằng cậu ta phải là một bá đạo tổng tài dự bị.

Những người có tính cách này là người thích cứng không thích mềm, họ thuộc loại có thể nói: “Cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi”.

Để đối phó với những người có kiểu tính cách này, phải chống lại bọn họ.

Bùi Chân quay đầu lại, không chút nể mặt phản bác: “Tôi tại sao phải biết cậu là ai?”

Cố Hữu Hữu bị khí thế hung hăng của Kỷ Lẫm dọa cho sợ, cô bé núp sau lưng Bùi Chân, có chút lo lắng kéo kéo tay áo Bùi Chân, nhỏ giọng nói: "Chân Chân..."

Xong rồi xong rồi, đối phương hung hãn như vậy, Chân Chân nhất định sẽ bị đánh.

Cố Hữu Hữu trong lòng lo lắng như là kiến bò trên chảo nóng, cắn chặt răng, nghĩ ngang, đang chuẩn bị bất cứ giá nào cũng kéo Bùi Chân chạy trốn, nhưng cậu bé tưởng chừng như bất khả chiến bại lại là người tự hỗn loạn trước trận chiến, vừa xấu hổ vừa thấp giọng hét: “Tôi tên Kỷ Lẫm, sao cậu có thể không biết tôi?”

Ôi chao, sao tình hình lại khác với những gì mình nghĩ nhỉ?

Cố Hữu Hữu có chút mơ hồ không rõ ràng tình huống, chỉ thấy vừa rồi Kỷ Lẫm còn cực kỳ kiêu ngạo đột nhiên giống như một quả bóng tức giận bị thủng vậy, đầu tiên là tức giận nói tên của bản thân, sau đó vẫn còn có chút làm bộ tội nghiệp nhìn Bùi Chân, thăm dò hỏi: "Cậu thực sự không biết tôi à?”

Bùi Chân lắc đầu một cái, còn tàn nhẫn nói: "Cậu chẳng lẽ là người nổi tiếng à? Tôi nhất định phải biết cậu sao?"

Nhìn vẻ mặt đầy ngây thơ của Bùi Chân, Kỷ Lẫm nhất thời cảm thấy bản thân đã bị đánh bại thảm hại, có chút buồn bực nghĩ: Hóa ra bản thân không nổi tiếng như vậy sao?

Cố Hữu Hữu nhìn Kỷ Lẫm ý chí tinh thần bị đả kích, đột nhiên cảm thấy đối phương có chút đáng thương.

Có điều, làm sao cậu ta có thể nói Quả Quả là đồ xấu xí? Không được không được, bản thân phải kiên định, không thể bị đối phương mê hoặc!

Cố Hữu Hữu lắc đầu, rũ bỏ hết suy nghĩ vớ vẩn, sau đó tiếp tục coi cái chết như không trợn mắt nhìn Kỷ Lẫm.

Sự kiêu ngạo của Kỷ Lẫm giảm mạnh, xung quanh đột nhiên rơi vào một hồi im lặng ngắn ngủi.

Bùi Chân nhìn thoáng qua cậu bé cúi đầu ủ rũ, hắng giọng một cái, giọng nói có phần hòa dịu: "Tuy nhiên, từ hôm nay trở đi tôi có thể biết cậu. Tên tôi là Bùi Chân."

Kỷ Lẫm đáy mắt lập tức sáng ngời, có chút vui mừng khôn xiết hỏi: "Thật không?"

Con nít chính là con nít, Kỷ Lẫm căn bản không hề ý thức được mình đã bị Bùi Chân lừa gạt.