Gia đình Bùi Chân đã trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ ở công viên giải trí, mãi đến khi choạng vạng tối công viên giải trí sắp đóng cửa, Hạ Tiêu mới miễn cưỡng theo mọi người ra ngoài, cậu vừa vui vẻ vừa xúc động nói: “Không biết lần sau lúc nào mới có thể lại đến."
Hạ Tiêu vẫn luôn khao khát được ở bên gia đình mình, nhưng giờ đây cậu cảm thấy rằng chú Bùi, dì Thẩm và Chân Chân ... họ là chính là người nhà mình sau này.
Bùi Chân nhìn Hạ Tiêu chớp chớp mắt, ngây thơ nói: "Muốn đến lúc nào thì đến, dù sao đây là công viên giải trí của nhà chúng ta, không khác gì phòng trò chơi ở nhà cả. Về sau có cơ hội, chị đưa em về nhà, ông nội ở nhà sở trường thay chị xây lâu đài chơi trò chơi.”
Khu này đã là quá lớn rồi? Còn cái gì nữa? Xây lâu đài và phòng trò chơi trong nhà?
Hạ Tiêu nhỏ tuổi lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn của tiền bạc, nhưng đồng thời cũng sáng tỏ thông suốt.
Đúng rồi, bác cả luôn nói chú Bùi muốn tiền của ba mẹ để lại, nhưng chú Bùi rõ ràng so với bọn họ càng có tiền hơn!
Nếu là như vậy, chú Bùi khẳng định không phải là nhìn trúng tiền của nhà bọn họ, mà là thật lòng đối đãi tốt với cậu!
Nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ của Hạ Tiêu, Bùi Chân biết rằng tảng đá lớn đè nặng trong lòng Hạ Tiêu cuối cùng đã được dỡ bỏ, sau này sẽ không phải lo lắng việc Hạ Tiêu bị ảnh hưởng bởi những người thân thích kia nữa.
Ra khỏi công viên giải trí, trời đã nhá nhem tối.
Những ngọn đèn neon đẹp mắt đủ màu đủ dạng được thắp sáng khắp mọi nơi gần đó, nhìn từ xa trông giống như một đại dương tỏa ra nhiều tia sắc màu vậy.
Thẩm Thanh mang theo Bùi Chân và Hạ Tiêu đứng ở một chỗ, yên lặng chờ Bùi Trang Nhiên lái xe ra ngoài.
Chiếc váy trắng như tuyết của Bùi Chân phản chiếu ánh sáng ngũ sắc, cả người được bao phủ dưới ánh sao trông giống như một nàng tiên nhỏ, cô nắm tay Hạ Tiêu, toàn thân tỏa ra một luồng khí ấm áp.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận chấn động, một chiếc ô tô màu đen không hề báo trước lao vào khoảng trống ở lối vào công viên giải trí, một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị từ ghế lái bước xuống.
Hạ Tiêu vừa nhìn thoáng qua người đàn ông kia toàn thân đột nhiên cứng ngắc, giọng nói có chút run lập cập: "Bác... bác cả?"
Người đàn ông hùng hổ đi về phía Hạ Tiêu, tức giận nói: "Hạ Tiêu! Cuối cùng cũng tìm được con rồi!"
Khuôn mặt của Hạ Tiêu đột nhiên trở nên tái nhợt.
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Chân: Chẳng lẽ là bởi vì công viên giải trí nhà ta đèn neon sáng quá, đến mức ông không nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ của đồn cảnh sát phía sau sao? Chú cảnh sát, chính là người này!
Bác Hạ: ? ? ? (bị còng đi)
Bác Hạ đến đồn cảnh sát chơi một ngày.