Chương 29

Bác cả của Hạ Tiêu sở dĩ vội vàng tìm Hạ Tiêu như vậy, cũng là bởi vì công ty của nhà họ Hạ gần đây đã bị viện kiểm soát theo dõi mà không rõ lý do.

Thái độ của bên kia rất cứng rắn, nhà họ Hạ cần gấp tiền để xoay sở, nhưng hiện tại tài sản của công ty đã bị phong tỏa, ngay cả tài khoản riêng của nhà họ Hạ cũng bị chú ý, bọn họ liền chú ý tới tài sản do ba mẹ Hạ Tiêu để lại.

Hạ Tiêu vốn là một đứa bé nhỏ, rơi vào tay đám người già bọn họ, chẳng phải sẽ bị ăn tươi nuốt sống sao?

Nhưng mà Bùi Trang Nhiên và Thẩm Thanh đã đưa Hạ Tiêu về nhà họ Bùi từ lâu, điều này khiến nhà họ Hạ không thể nào xuống tay được.

Hôm nay bọn họ biết được Hạ Tiêu sẽ đến công viên giải trí, nhanh như lửa cháy vội vàng chạy tới, cũng là cùng đường không có cách nào mới có thể làm ra hạ sách này.

"Ông đang làm gì thế?"

Thẩm Thanh bình thường ăn nói nhã nhặn, nhưng không có nghĩa cô ấy là người không nổi giận. Lúc này, Thẩm Thanh cảnh giác nhìn chằm chằm vào những người đàn ông cao lớn bước xuống từ chiếc xe màu đen, đem Bùi Chân và Hạ Tiêu ra phía sau cô.

Bởi vì Bùi Trang Nhiên và Thẩm Thanh xử lý chuyện quyền giám hộ Hạ Tiêu rất âm thầm, bởi vậy người nhà họ Hạ cũng không biết tình hình của gia đình đã đưa Hạ Tiêu đi như thế nào, chỉ biết rằng đối phương họ Bùi, hoàn cảnh gia đình không tệ và là bạn của ba mẹ Hạ Tiêu.

Hạ Nham quan sát một chút đánh giá Thẩm Thanh nhu nhược yếu ớt, lập tức coi cô là một cô bé không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không thèm để ý đến cô, giọng điệu có chút không kiên nhẫn mở miệng nói: “Thằng bé là cháu trai của tôi, tôi muốn mang nó đi, một người ngoài như cô quản được sao?"

Thẩm Thanh không vì sự hung hăng của đối phương mà khϊếp sợ, cô kiên định đứng tại chỗ, không khách khí nói với Hạ Nham: “Các người đối xử với Tiểu Tiêu như vậy, vẫn xứng gọi là người thân của thằng bé sao? Tôi sẽ không để cho mấy người mang Tiểu Tiêu đi."

Cuộc tranh chấp giữa hai người rất nhanh đã thu hút người qua đường dừng lại xem, Hạ Nham có chút lúng túng nhìn sang Hạ Tiêu, giống như bởi vì cảm thấy mất thể diện mà có chút căm tức, giọng điệu tràn đầy tức giận nói: “Hạ Tiêu, con còn đứng đó làm gì! Mau về nhà với bác đi!"

Nói xong, liền làm động tác kéo Hạ Tiêu tới, chuẩn bị đoạt lấy.

Bùi Chân luôn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh mình, thấy vậy ngay lập tức ôm chặt cánh tay của Hạ Tiêu.

Khuôn mặt vừa rồi mới còn tươi đẹp của cô bé lập tức trở thành bộ dạng đáng thương bất lực, nước mắt của Bùi Chân rơi từng chùm như những viên trân châu vỡ vụn, hàng mi cong vυ"t mềm mại ướt đẫm nước mắt, đôi mắt sáng ngời bị che đi bởi một lớp hơi nước mỏng manh vô cùng đáng thương.

"Không được! Không được mang em trai tôi đi! Đám bại hoại các người!"

Bùi Chân cố hết thảy lớn tiếng khóc, đôi mắt đẫm lệ mông lung trừng mắt nhìn Hạ Nham đang đưa tay về phía họ, nắm chặt lấy quần áo của Hạ Tiêu, thân thể nhỏ bé nhưng lại bộc phát ra một loại khí thế liều lĩnh bất chấp.

Chết tiệt, con bé này khóc cái gì!

Hạ Nham thấy người xung quanh bàn luận sôi nổi ngày càng nhiều, vừa tức giận vừa trừng mắt nhìn Hạ Tiêu, hạ giọng quát: "Hạ Tiêu, còn không mau tới đây!"

Hạ Tiêu mới vừa rồi còn run rẩy vì sự xuất hiện của Hạ Nham giờ đã bình tĩnh lại, nhiệt độ trên bàn tay nhỏ bé của Bùi Chân qua lớp vải mỏng manh truyền tới, thật ấm áp, làn da chạm vào dần trở nên nóng bỏng trong gió lạnh, Hạ Tiêu cảm giác phảng phất có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở trong lòng cậu.

"Tôi không!"

Ngọn lửa hừng hực bùng lên trong mắt Hạ Tiêu, cậu như đinh chém sắt trả lời, ánh mắt kiên định nhìn Hạ Nham, không chút do dự né tránh bàn tay của Hạ Nham, bảo vệ Bùi Chân ở phía sau lưng cậu.

"Bọn họ mới là người nhà của tôi, các người không phải!"

Hạ Tiêu hét lớn, vươn tay nắm chặt tay Bùi Chân.