Chương 8: Bà (4)

Nhóm Dịch: 1 0 2

Nghĩ đến dáng vẻ tối qua cháu gái đi ra thẳng đứng nhưng về lại nằm ngang, trong lòng bà Triệu rất không vui.

Bà lão quá sáng suốt, sao có thể không nhìn ra sự khác thường của cháu gái mình, chỉ là theo quan điểm của người già, thì năm ngón tay trên một bàn tay còn không dài bằng nhau, huống chi là chị em gái, đánh nhau cãi vã một chút cũng không tính là gì, đợi đến khi lớn lên, mỗi người đều lập gia đình, những chuyện không vui thời thơ ấu sẽ cùng với những chuyện vui vẻ trở thành sự lắng đọng của tình thân.

"Tiểu Đào, chị họ thứ hai của cháu cũng đáng thương lắm, cháu đừng có cứ gây sự mãi, hai đứa hòa thuận với nhau, sau này già rồi, người có thể giúp đỡ cũng chỉ có anh chị em ruột thịt."

Hạ Đào cúi đầu một cách bẽ bàng, ậm ừ "Vâng", không dám ngẩng đầu nhìn bà lão đang dạy cô đạo lý cuộc sống này.

Cô cảm thấy việc xuyên không này cũng không hẳn là quá xui xẻo.

Hạ Đào muốn ở bên bà ngoại, nhưng đáng tiếc là bà ngoại mặt lạnh như tiền, một bạt tay đánh vào mông cô, bảo cô mau cút đi làm việc, đừng ở nhà giả vờ lười biếng.

Hạ Đào không còn cách nào khác, lục tung tủ của thân chủ cũ, tìm được một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô để thay.

Cô nhìn cô gái trong chiếc gương tròn nhỏ, khuôn mặt giống nhau bảy phần, khiến cô phải hít một hơi thật sâu.

Mặc dù rất muốn ở lại bên bà ngoại, nhưng khi nghĩ đến thế giới này là thế giới trong tiểu thuyết, Hạ Đào không dám mạo hiểm.

Triệu Xuân Hiểu là nữ chính, hơn nữa còn là nữ chính theo tuyến nữ cường.

Với mức độ thù hận hiện tại của họ, chỉ có thể giống như đánh quái vật, kéo dài phạm vi tấn công, sau đó từ từ giảm bớt thù hận.



Nghĩ như vậy, Hạ Đào lôi ra một chiếc hộp sắt nhỏ trong tủ quần áo, tìm thấy một chiếc chìa khóa bên trong và đeo vào cổ.

Hạ Đào đi ra ngoài, vừa khéo gặp Triệu Xuân Quả đang chơi trong sân, nhưng lại không thấy dì họ Cao Lệ và chú họ Triệu Cương.

Cô bé không biết đang nghịch ngợm cái gì, khi nhìn thấy Hạ Đào, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, hừ một tiếng rồi chạy về nhà chính.

"..."

Xem ra Triệu Xuân Hiểu rất biết cách thu phục lòng người, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã lôi kéo được cô bé vốn luôn bám theo sau thân chủ cũ.

Hạ Đào thờ ơ thu hồi tầm mắt, theo trí nhớ, cô đánh răng rửa mặt, bịt mũi đi vào nhà vệ sinh ngoài trời, sau đó vô cùng chán nản bước ra khỏi cửa.

Khi cô đến nơi làm việc của thân chủ cũ, cô nhìn thấy Triệu Xuân Hiểu đang nói chuyện với cán bộ, trong lòng lập tức đau đầu hơn.

Những chuyện đau đầu này, cứ nối tiếp nhau ập đến.

Cán bộ họ Tiết, là chủ nhiệm ủy ban thôn phụ trách điều phối công việc của dân làng và thanh niên trí thức, hôm nay vừa khéo đến kho hàng để xem xét, kết quả lại đυ.ng phải Triệu Xuân Hiểu xin nghỉ phép thay Hạ Đào.

"Nhân viên ghi chép kho hàng này cũng không phải là việc gì quá vất vả, nếu không có vấn đề gì lớn, thì bảo Hạ Đào cố gắng khắc phục."

Nhân viên ghi chép kho hàng vốn đã ít việc, bây giờ cũng không phải là mùa vụ bận rộn, chỉ cần mỗi ngày ghi chép nông cụ ra vào, buổi tối lại kiểm kê nông cụ, công điểm cũng không ít, có thể nói là một công việc nhàn hạ béo bở, không biết bao nhiêu người thèm thuồng chỉ muốn tìm ra lỗi để kéo người xuống rồi mình làm.

Triệu Xuân Hiểu đương nhiên biết điều này, nhưng cô ta cố tình muốn Hạ Đào mất đi công việc này.