Chương 4: Nằm thắng (4)

Nhóm Dịch: 1 0 2

Cô thực sự xuyên không rồi, còn xuyên không đến năm 1975, trở thành một cô gái nông thôn cùng tên cùng họ trong một cuốn tiểu thuyết về những năm tháng nông thôn.

Tuổi của nhân vật chính không lớn, nhưng thân thế có chút đáng thương, mười lăm tuổi mất cha mẹ, sống với bà ngoại và cậu ruột, vô tình biết được bố mẹ mình gặp phải lũ quét, hoàn toàn là do chị họ Triệu Xuân Hiểu gây ra, nên ghét Triệu Xuân Hiểu, ngấm ngầm bắt nạt Triệu Xuân Hiểu.

Vì xinh đẹp, miệng ngọt ngào lại biết diễn xuất, bà ngoại của nhân vật chính đặc biệt cưng chiều cô, cho nên dù Triệu Xuân Hiểu chịu ấm ức cũng không làm gì được nhân vật chính.

Nhân vật chính vốn tưởng rằng mình có thể bắt nạt Triệu Xuân Hiểu đến chết, hai năm trước thực sự đã làm được, trở thành một cô em họ trà xanh mới mẻ, nhiệm vụ chính là trước mặt mọi người đơn thuần, lương thiện, nhưng sau lưng lại thâm độc, xảo quyệt, hãm hại, bắt nạt Triệu Xuân Hiểu, thậm chí còn phát hiện ra Triệu Xuân Hiểu thích Tôn Hướng Đông trong điểm thanh niên trí thức, càng lấy việc quyến rũ Tôn Hướng Đông làm nhiệm vụ phụ.

Chỉ có điều...

"A Đào, em tỉnh rồi à, có đỡ hơn không?"

Giọng nói dịu dàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Đào.

Hạ Đào nhìn Triệu Xuân Hiểu bước vào, vẻ mặt giả tạo quan tâm đối diện khiến cô mệt mỏi nhắm mắt lại.

Chỉ có điều, Triệu Xuân Hiểu là nữ chính, giờ lại còn có BUFF trùng sinh, là nữ chính trở về báo thù với nỗi hận thù từ kiếp trước.

Nhân vật chính gánh chịu hậu quả đầu tiên, trở thành mục tiêu báo thù của Triệu Xuân Hiểu, từ người người yêu mến, trở thành người mà mọi người ghét bỏ, rồi đến bị mọi người xa lánh, ngay cả ngôi nhà mà bố mẹ để lại cũng không giữ được, cuối cùng trở thành một bà điên trong một đêm mưa gió bão bùng, tay cầm một chiếc bánh bao ngâm nước thảm thương chết đi.

"..."

Sắc mặt Hạ Đào giống như táo bón.

Cô từ chối.

Chỉ có điều, thời điểm cô xuyên không, cốt truyện đã đi đến mức mọi người ghét bỏ.



Nghĩ đến cốt truyện sẽ xảy ra sau này.

Hạ Đào do dự không biết có nên học theo chiêu mất trí nhớ hay không, xem xem có thể lấy lại thiện cảm của Triệu Xuân Hiểu không, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Triệu Xuân Hiểu, cô quyết định từ bỏ ý định này.

Rõ ràng là, bây giờ Triệu Xuân Hiểu đối với nhân vật chính là tràn đầy thù hận, nếu cô nói mất trí nhớ, chỉ sợ Triệu Xuân Hiểu sẽ không tin, dù có cố gắng thế nào cũng không thể lấy lại thiện cảm được.

"A Đào?" Triệu Xuân Hiểu lại lên tiếng, đánh giá cô gái gầy gò trên giường.

Hạ Đào từ từ thở ra, mỉm cười mềm mại với Triệu Xuân Hiểu, nhưng những lời nói ra lại không hề mềm mại: "Ban đầu cũng khá tốt, gặp cô thì không tốt lắm."

Đã không lấy lại được thiện cảm thì buông xuôi hoàn toàn thôi!

Triệu Xuân Hiểu nghẹn họng, cảm giác tủi thân quen thuộc khiến cô ta nhất thời không nói nên lời.

Cô ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói ra.

Chỉ là, người trên giường không cho cô ta cơ hội phản ứng, khuôn mặt nhỏ lạnh tanh đầy vẻ không kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa không? Không thì ra ngoài đi, nhớ đóng cửa." Nói xong cũng không quan tâm sắc mặt Triệu Xuân Hiểu khó coi đến mức nào, vén chăn chui vào trong.

Đối phó với loại trà xanh thánh mẫu trình độ thấp lại còn thích PUA này, cách hữu hiệu nhất chính là bịt miệng cô ta lại.

"..."

Triệu Xuân Hiểu trừng mắt nhìn cục u trên giường, rất muốn xông tới lật chăn lên, rồi chế giễu cô ta bây giờ đã trở thành mụ điên trong miệng mọi người, xem cô ta phát điên..

"Xuân Hiểu, Xuân Hiểu."

Bên ngoài có người gọi.