Chương 5: Bà (1)

Nhóm Dịch: 1 0 2

Triệu Xuân Hiểu hít một hơi, trừng mắt nhìn cục u thật sâu, đợi đấy, kiếp trước tôi phải chịu những tội gì, kiếp này nhất định bắt cô trả gấp đôi!

Người phụ nữ bên ngoài thấy Triệu Xuân Hiểu đi ra, tò mò thò đầu vào nhìn, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Hạ Đào đâu, không đi làm à?"

Người phụ nữ tên là Lý Xuân Hoa, cũng là người bản địa của thôn Điền Thủy giống như Triệu Xuân Hiểu, nhà ở ngay cạnh nhà họ Triệu.

Triệu Xuân Hiểu mím môi, lộ ra vẻ bất lực: "Rượu vẫn chưa tỉnh, không..."

Lời nói hàm hồ này khiến người ta có không gian tưởng tượng rất lớn.

Lý Xuân Hoa bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nghĩ đến chuyện tối qua: "Nghe nói tối qua cô ấy say khướt, ở điểm thanh niên trí thức gây chuyện, về đến nhà thì phải khiêng vào à?"

Triệu Xuân Hiểu gật đầu: "Quả thực có hơi quá chén."

Trong đầu Lý Xuân Hoa hiện lên hình ảnh mà tối qua mình nhìn thấy, không nhịn được hỏi: "Thế người đưa cô ấy về là thanh niên trí thức mới đến làng chúng ta lần này à?"

"Ừ, là thanh niên trí thức mới đến Tống Tri Vi." Nghĩ đến cảnh tối qua Tống Tri Vi mặt lạnh đưa người về, Triệu Xuân Hiểu liền hả hê, Hạ Đào nhất quyết đòi đến buổi tiệc chào đón thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức, ngoài việc muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tôn Hướng Đông để thu lấy sự thương hại, còn muốn để lại ấn tượng tốt với thanh niên trí thức mới đến, giờ thì xong hết rồi, mọi người đều sẽ biết, Hạ Đào là một mụ điên cắn lung tung.

Tuy nhiên, cô ta vẫn thở dài mấy tiếng, cố ý nói to giọng: "Mà cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi trước đi, bên điểm thanh niên trí thức, tôi còn muốn đi xin lỗi thay A Đào, không thể để thanh niên trí thức mới đến hiểu lầm điều gì."

Hạ Đào trong nhà trợn trắng mắt.

Chậc.

Sao không vào thẳng nói luôn đi?

Những mánh khóe vặt vãnh của Triệu Xuân Hiểu, thật sự không cần đoán cũng biết.



Không ngoài dự đoán là cố ý nói cho cô nghe, để cô sốt ruột trong lòng, dù sao thì mấy lần trước A Đào phải chịu thiệt, chính là vì bị Triệu Xuân Hiểu khıêυ khí©h công khai lẫn ngầm, mới bốc đồng xông lên, bị Triệu Xuân Hiểu đánh vào mặt.

Nếu là A Đào, lần này cũng sẽ trúng kế, sẽ nghĩ cách làm một số việc để cứu vãn, nhưng lúc đó làm càng nhiều thì chỉ càng sai nhiều hơn.

Nhưng Hạ Đào không phải A Đào, cô không muốn làm vai phụ phản diện đối lập, cũng không định làm thân với nữ chính.

Thêm nữa là bây giờ cô thực sự rất emo, chẳng buồn để ý đến nữ chính.

Bây giờ cô thực sự có một cảm giác, chính là hơi thở vẫn còn, nhưng hồn đã mất rồi.

Chỉ cần nghĩ đến sau này mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy không phải là căn nhà rộng trăm mét vuông của mình, mà vẫn là căn nhà nhỏ ọp ẹp không cách âm này.

Cô chỉ muốn chết quách đi cho rồi.

Hạ Đào nhắm mắt lại, nín thở một lúc lâu, mở mắt ra, chui ra khỏi chăn…

Tốt lắm, vẫn là căn nhà đất nhỏ ọp ẹp bốn bức tường bong tróc này.

Huhu.

Người lao động có thể sở hữu một căn nhà của riêng mình thật không dễ dàng!

Cô đã tiết kiệm rất lâu mới trả được tiền đặt cọc, tự tay sửa sang lại căn hộ thô, chỉ còn thiếu chút tiền trả hết khoản vay là có thể yên tâm hưởng thụ.

Nhưng bây giờ thì sao?

Cô không chỉ phải lo lắng đến vấn đề cơm áo gạo tiền tiếp theo, mà còn phải lo lắng đến việc nếu một ngày nào đó quay về, khoản vay mà cô chưa trả hết liệu có đưa cô vào danh sách mất uy tín hay không!