Chương 3: Nam chính

Nàng thẳng thắn hỏi nam chính: “Không phải ban đầu ngươi cũng như vậy sao? Sư phụ còn nói, lần đầu ngươi đến đây còn khóc ba ngày ba đêm không nín!"

"Tu tiên không phải là tiêu diệt du͙© vọиɠ của mỗi người. Muội ấy chỉ là một cô nương, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?”

Nam chính cả đời này cũng chưa từng bị oan ức như vậy.

Hắn lắp bắp: “Ta, ta cũng không phải…”

"Ta chỉ muốn muội ấy tập trung vào việc tu luyện..."

Ta đã khóc. Nhưng chỉ là giả vờ thôi.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng vì muội mà khiến sư huynh không vui nữa.”

Ta lau nước mắt. Ta rất buồn nên lao vào vòng tay nữ chính, ôm lấy eo nàng ấy: “Tỷ ơi, tất cả là lỗi của muội. Lần sau, muội không dám nữa.”

Nam chính sư huynh: “Không phải. Ta không biết sao muội lại khóc…”

Ngay cả các sư huynh bên cạnh cũng bắt đầu khuyên nhủ: "Đại sư huynh đừng mắng muội ấy nữa. Nhị sư tỷ nói đúng, nàng còn nhỏ. Sư huynh đừng giận nữa."

Nam chính sắp phát điên: “Không phải. Ta chẳng làm gì cả, ta còn không nổi giận!”

"Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy?"

Nam chính thực sự cảm thấy kỳ quái.

Hắn tỉnh táo lại, cau mày, lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở Thập Tam sư muội, các ngươi lo lắng cái gì?"

Một số ngừng nói.

Dù sao quyền hạn của Đại sư huynh đã phát huy tác dụng.

Sau đó, ta không còn cách nào khác đành phải lau nước mắt, rụt rè nói: "Sư huynh, muội biết sai rồi. Các sư huynh đều vì muốn tốt cho muội. Có trách thì trách muội đây, xin huynh đừng trách các huynh ấy.”

Mấy vị sư huynh do dự không nói nên lời, vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn Đại sư huynh.

Xa cha mẹ, xa người thân, xa bạn bè nên ai mà chẳng nhớ nhà.

Rõ ràng đều là chuyện thường tình, nhưng tiểu sư muội còn nhỏ, vì sao phải bị kéo đi tu luyện khắc khổ như thế?

“Từ giờ trở đi, Thập Tam muội sẽ đi theo ta. Ta sẽ giúp muội ấy tu luyện.”

Cuối cùng nữ chính cũng đứng dậy.

Vẻ mặt của nàng không vui, nhưng lại nhẹ nhàng vỗ về ta: “Cho nên, sư huynh không cần phí tâm nữa!”

Trong một câu, nam nữ chính đã quay lưng lại với nhau.

Nam chính trưng ra vẻ mặt khó coi nhưng thực chất hắn là một người chính trực.

Ngay cả khi bị ta ép như thế này, hắn cũng không nổi giận hay so đo với ta.

Cuối cùng, hắn chỉ tức giận bỏ đi.

Nữ chính theo đến tiểu viện của ta. Buổi tối, chúng ta cùng ăn các món của Giang Nam.

“Tỷ tỷ, củ sen gạo nếp hoa quế này thật thơm ngọt làm từ mật ong hoa quế do mẹ muội tự ủ.”