Chương 2: Đại sư huynh

Hắn là Đại sư huynh trong môn phái. Tuy không có tài năng bằng nữ chính nhưng hắn rất chăm chỉ rèn luyện để có thể đánh tay đôi với nữ chính.

Thậm chí loáng thoáng còn có thể áp chế nữ chính bằng mấy chiêu.

Các cao thủ đấu với nhau, kiếm khí bao trùm khắp nơi.

Sau một canh giờ, nữ chính thua ba chiêu.

Cuối cùng cũng xong!

Ta đã hết kiên nhẫn để chờ rồi.

Cuối cùng, sau khi đợi họ tra kiếm vào vỏ, ta lập tức lao mình vào đám đông như một chú én nhỏ.

“Tỷ ơi, tỷ thật tuyệt vời. Tỷ có mệt không?”

Ta lại lấy chiếc khăn tay nhỏ của mình ra, siêng năng lau mồ hôi cho nàng ấy, cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ, muội và tỷ đều là người Giang Nam, cùng một quê đấy. Đây có phải là duyên trời định hay không?”

"Muội đã bảo thị nữ chuẩn bị thức ăn ở quê nhà Giang Nam. Buổi tối, tỷ nhất định hãy đến chỗ muội để dùng cơm nha.”

Nàng vừa hiên ngang xử lý một đám trên võ đài. Bây giờ gặp lời nói dịu dàng của ta thì lại trở tay không kịp.

Khuôn mặt xinh đẹp của nữ chính lập tức đỏ bừng, lắp bắp: "Ta sao? À, đúng vậy, trước khi gia nhập tông môn, ta là người Giang Nam... Thập Tam sư muội, muội cũng vậy..."

Nhưng nam chính ở một bên lại cau mày.

Không biết vì cái gì, hắn nhìn tình hình như vậy lại cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.

Thật khó chịu khi phải kìm nén cảm xúc kỳ lạ này trong lòng.

Vì vậy, hắn lên tiếng và nói với ta một cách lạnh lùng: “Sư muội, bây giờ muội đã là tu sĩ, nên đoạn tuyệt phàm trần đi.”

"Tu luyện cho tốt mới là đúng đắn. Đừng đắm chìm vào những thứ phàm tục nữa!"

Nhưng hắn không nghĩ tới, ta lại vì mấy lời chưa nói hết của hắn mà nước mắt lưng tròng.

“Muội… muội là con gái duy nhất trong nhà. Cha mẹ rất nhớ muội nên nhờ tỳ nữ mang đồ ăn ở quê đến đây.”

Ta rụt rè nói, cúi đầu, mắt đỏ hoe, vô cùng đáng thương: “Sư huynh, ta, ta cũng nhớ nhà, cho nên mới nhận những thứ này. Ta không cố ý chọn giận huynh..."

Nam chính: ?

Nam chính: “Không phải vậy. Ta không tức giận.”

Nhưng mọi người xung quanh đều tức giận.

Hơn mười vị sư huynh trong lòng cảm thấy ta đáng thương, nghĩ đến cha mẹ của mình, họ đều không khỏi đau lòng. Cho nên khi nhìn nam chính, họ tỏ thái độ không đồng tình với những lời này, còn cảm thấy đại sư huynh quá vô tình và tàn nhẫn.

Và nữ chính là người tức giận nhất.

Khuôn mặt của nàng ấy đã trầm xuống.

"Thập Tam sư muội tuổi còn nhỏ mà phải rời bỏ quê nhà, khó tránh khỏi buồn bã."