Chương 1: Thần tiên

Tỉnh dậy đi, đây là thế giới thần tiên đấy.

Ta là sư muội duy nhất trong môn phái, đồng thời cũng là trà xanh.

Tuy nhiên, chỉ là một trà xanh cấp thấp.

Nắng như thiêu như đốt, trên võ đài ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa, miệng ai cũng khô khốc.

Ta ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, còn bưng canh hạt sen đã ướp lạnh đi đến.

Dựa theo yêu cầu của cốt truyện, nên tìm sư huynh nam chính và cùng hắn uống trà, tám chuyện.

Nhưng khi ta vừa đi tới…

Nữ chính dùng một kiếm chém nát đỉnh núi.

À, ta dừng lại.

"Tỷ tỷ, luyện từ sáng giờ có mệt không?”

Ta dùng tay trái đút canh hạt sen vào miệng nữ chính, nhẹ nhàng hỏi, còn tay phải lấy khăn thơm lau mồ hôi cho nàng.

“Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại.”

Nữ chính khựng lại.

Nữ chính sửng sốt: ?

Canh hạt sen có vị ngọt thanh, mát mẻ, ăn vào lập tức khiến cả cơ thể thoải mái. Khăn tay có mùi thanh nhã, khiến người khác không thể quên được.

Ngoài ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của ta đang ửng đỏ thể hiện sự thẹn thùng.

Nữ chính được ta đút canh ngọt, được lau mồ hôi, và nhìn vẻ mặt thẹn thùng của ta.

Không biết tại sao, nhưng mặt nàng cũng dần đỏ lên.

“Sư muội, muội thật thiên vị.” Sư huynh ở một bên trêu chọc.

“Sao chúng ta không được uống canh hạt sen nhỉ?”

Ta chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Lúc đó mặt ta càng đỏ hơn, giọng nói như muỗi kêu: "Sư huynh, muội, muội…"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Những người bên cạnh cười lớn: “Ta cũng muốn muội lau mồ hôi nữa!”

Sắc mặt nữ chính lúc đó trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt nàng chợt lạnh, quay người và cắm thanh kiếm xuống đất.

“Đừng bắt nạt muội ấy.”

Nàng nghiêm nghị nói: “Tiểu sư muội sức khỏe không tốt, sao có thể chạy khắp nơi trong cái thời tiết nóng nực này để bưng canh đến cho các ngươi?”

Mọi người: "Thế không phải sư tỷ đang uống canh của muội ấy à?”

Nàng giả vờ như không nghe thấy lời của họ.

Nàng ấy là đỉnh cao vũ lực ở đây nên có thể vô lý.

Vì vậy, nữ chính nhẹ nhàng nói với ta: “Muội lại chỗ có bóng cây nghỉ ngơi đi.”

Sau đó nàng cầm kiếm lên nói: "Tới đây, hôm nay, các ngươi phải luyện tập chăm chỉ cho ta!”

Trà xanh rất tốt, trà xanh thật tuyệt vời.

Nữ chính vì trà xanh bé nhỏ mà đánh cho toàn bộ môn phái phải gào khóc.

Ta đứng dưới bóng cây, nhẹ nhàng cầm chiếc quạt nhỏ quạt mát cho mình, rồi nhìn các sư huynh mặt mũi bị bầm tím, lăn lộn đầy đất.

Nam chính khá nhất trong đám.