Chương 16: Tam trưởng lão

Ông ấy nói: "Nhị tỷ của ngươi là đệ tử trực tiếp của ta."

"Ngươi có muốn sang đây ngồi cùng ta không?”

Ta cắn môi và nghĩ về điều đó.

“Đến chỗ ông thì có ích lợi gì?”

Tam trưởng lão sửng sốt một chút: "Ngươi muốn ích lợi gì?"

Ta liền nói: “Ta muốn ông giúp ta đuổi Lý Diệu Diệu rời khỏi đây ngay.”

“... Đúng là đứa trẻ cố chấp.”

Yêu cầu này khiến ông ta hơi đau đầu.

Nhưng vị Tam trưởng lão này rất dễ nói chuyện: "Được rồi, ta sẽ đuổi cô ta đi. Ngươi vui chưa?"

Ta rất hài lòng.

Một tông môn chỉ nên có một trà xanh mà thôi!

12.

Nhị sư tỷ nhận được tin tức rất nhanh đã trở về.

Khuôn mặt nàng thâm trầm và tức giận bừng bừng.

Thậm chí trên đường gặp đệ tử đồng môn, nàng cũng không chào hỏi mà ngự kiếm bay đến sau núi cứu ta.

Sau đó bắt gặp ta đang lén hái linh quả của tông môn để ăn.

Nữ chính nhìn thấy ta thì không nói một lời đã bế ta lên và rời đi.

"Bí cảnh Tây Nam đã mở ra, ta dẫn muội đi tới đó."

Giọng điệu của nàng lạnh lùng, thậm chí còn mỉa mai: "Sư huynh thật tốt, vì một nữ nhân xa lạ mà đem sư muội của mình nhốt vào hang động.”

"Đây là cách sư huynh đối đãi khách sao?”

Nàng cười khẩy: "Thật thú vị!"

Mấy vị sư huynh sợ chúng ta đánh nhau nên đã chạy đến từ sớm.

Kết quả bọn họ gặp cảnh tượng Nhị sư tỷ đang tức giận, cả đám ước gì mình chưa từng xuất hiện.

Sư huynh cau mày và nhìn ta.

Hắn thực sự không hiểu tại sao ta lại ghét Lý Diệu Diệu như thế.

Và hắn càng khó hiểu vì không biết ta đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Tam trưởng lão của tông môn, người chưa bao giờ xuất hiện phải đặc biệt truyền âm cho hắn, một hai phải đuổi Lý Diệu Diệu đi.

“Sư muội Thập Tam,” sư huynh nói, “Ta nghĩ chuyện này có chút hiểu lầm.”

"Hiểu lầm?”

“Là ngươi đã nhốt Miêu Miêu.” Nhị sư tỷ lên tiếng.

“Và chính ngươi đã cưỡng ép lấy áo giáp của Miêu Miêu đưa cho kẻ khác.”

"Đừng quên áo giáp mà ta mang về là tài sản của tông môn, không phải của ngươi. Sao ngươi dám mang đồ của tông môn cho người ngoài?”

Sư huynh không nói nên lời khi bị Nhị sư tỷ hỏi.

Vì vậy sư huynh cũng có chút tức giận, bắt đầu gọi tên nàng: "Phù Cảnh nhị sư muội, trong ấn tượng của ta thì muội không phải người như vậy.”

"Ta là loại người thế nào?"

Nhị sư tỷ cười lớn: "Ta không quan tâm ngươi nhìn ta thế nào. Nhưng ta vẫn phải nể ngươi một bậc vì ngươi có thể đối đãi với sư muội của mình như thế mà vẫn không thấy thẹn với lương tâm.”

Nam chính tức giận: “Trần Phù Cảnh!”