Chương 17: Linh lực

Tiếng hét lớn này ẩn chứa linh lực.

Nó làm ta sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Giỏi lắm!

Lý Diệu Diệu hai ngày nay đã làm xong việc của ta trong ba năm. Cô ta trực tiếp đem toàn bộ tông môn chúng ta quấy phá từ trên xuống dưới.

Nữ chính không hề sợ hãi chút nào.

Nàng thậm chí còn kiêu ngạo: "Tùy ngươi thiên vị ai, nhưng ta chỉ thiên vị Miêu Miêu. Bí cảnh này Miêu Miêu đi theo ta, hơn nữa chỉ có thể đi theo ta. Nếu như ngươi nguyện ý để chúng ta cùng đi thì ta sẽ đi với Miêu Miêu, còn không thì chúng ta tách ra.”

"Đây cũng chính là ý tứ của Tam trưởng lão."

Nghe được cái tên này, Lý Diệu Diệu ngẩng đầu lên nhìn ta.

Ánh mắt cô ta rất kỳ lạ.

Ta đã nhạy bén bắt được ánh mắt không ổn đó.

Cô ta mỉm cười với ta.

Ngoài mặt thì có vẻ là cử chỉ thân thiện nhưng nó ẩn chứa toàn sự ác ý.

Ta không biểu lộ gì trên mặt và đưa ngón giữa với cô ta.

Cô ta: ... Con nhỏ này học được thứ mất dạy như thế từ ai vậy?

Khi nói đến trà xanh, Lý Diệu Diệu thật sự là chuyên nghiệp.

Cô ta nhận thấy thái độ không thân thiện của chúng ta thì ngay trong đêm đã cuốn gói rời đi, chỉ để lại phong thư tình than thở khóc lóc, tỏ vẻ mình không muốn làm cho sư huynh khó xử.

Trong tương lai, sự sống và cái c.h.ế.t đều do số mệnh quyết định nên mong huynh ấy đừng bận tâm.

Đọc xong bức thư này, Đại sư huynh và Nhị sư tỷ lại cãi nhau.

Ta không khóc.

Bởi vì ta mệt.

Các sư huynh khác cũng mệt.

Trong lòng bọn họ tuyệt vọng, nghĩ thầm bằng không đừng đi, chỉ là cái bí cảnh mà lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Nhưng trong lòng ta biết rõ, Lý Diệu Diệu sẽ không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, vào ngày thứ hai sau khi chúng ta đi về hướng Tây Nam và bước vào bí cảnh.

Sư huynh đã cứu được Lý Diệu Diệu đang bị quái vật truy đuổi.

À! Trên thế giới có những sự trùng hợp lạ lùng như thế đấy!

Ta nói với giọng điệu không mỉa mai: “Đại thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Cánh tay của Lý Diệu Diệu bị quái vật cắn, sư huynh đang băng bó cho cô ta.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, trông qua thật là đáng thương.

Khi nghe ta nói điều này, toàn thân cô ta chợt run rẩy.

Đại sư huynh chẳng thèm quan tâm ta.

“Thập Tam muội.”

Hắn lạnh lùng nói: “Diệu Diệu cô nương lớn tuổi hơn ngươi. Ngươi nên coi lại cách nói chuyện của mình.”

Ta chỉ liếc hắn.