Chương 10: Phiền toái

Cô ta tự trách: “Đều là lỗi của ta, nếu không có huynh kịp cản thì ta đã gặp phiền toái lớn, c.h.ế.t vạn lần cũng không đủ đền tội.”

Lời này phải nói là rất nặng nề.

Sư huynh không phải là người vô lý nên lập tức cảm động.

Lông mày hắn giãn ra: "Cái này... cái này không đến mức như vậy đâu!"

Ta cướp lời, nở nụ cười giả tạo với cô ta: “Vừa rồi nếu như tỷ vô tình g.i.ế.t ta thì c.h.ế.t một lần là đủ trả giá rồi, không cần phải c.h.ế.t một vạn đâu.”

Cô ta hơi nheo mắt lại.

"Muội muội miệng lưỡi thật sắc bén. Nói như thế là muội vẫn còn giận ta.”

Cô ta chậm rãi nói: “Cũng đáng đời ta mà. Muội muội, nếu trong lòng còn giận thì không bằng đánh ta đi, cũng thoả được buồn bực trong lòng.”

Hả?

Ta ngượng ngùng cười với cô ta: “Làm sao có thể như vậy được?”

"Công pháp của ta còn yếu. Cho dù ta có đem hết toàn lực để đánh thì cũng chẳng khiến tỷ tỷ đau hay ngứa.”

Ta nói: “Nếu trong lòng tỷ thật sự áy náy, không bằng tự mình c.h.é.m mấy dao đi.”

"Nhưng ta thấy m.á.u sẽ chóng mặt.”

Ta sắp khóc: “Tỷ tỷ à, nếu tỷ nhất quyết muốn tự chém mình để tạ tội với muội, hãy làm sau lưng muội, làm trước mặt muội sợ...”

Nữ nhân: ...

Lúc đó, chúng ta nhìn nhau không nói nên lời.

Nhưng suy nghĩ trong lòng lại giống hệt nhau: Con nhỏ trà xanh này từ đâu xuất hiện thế?

Khi chúng ta gặp nhau, kẻ không biết xấu hổ sẽ thắng.

Rõ ràng bây giờ lợi thế của ta cao hơn.

Cô ta nhìn thấy sự thờ ơ và không có ý định tương trợ của sư huynh thì cô ta nghiến răng.

Lúc đó, cô ta thật sự chuẩn bị rút d.a.o c.h.é.m vào tay mình: “Ta sẽ bù đắp...”

Đinh!

Con dao của cô ta lại bị kiếm của ai đó hất văng.

Quả nhiên là sư huynh ra tay: "Đạo hữu, cô không cần phải làm như vậy!"

Được rồi đấy!

Đó là những gì cô ta đã chờ đợi!

Nữ tu tiên vui mừng đến mức lập tức bắt đầu biểu diễn.

Khi đó, cô ta cong môi, lộ ra nụ cười buồn bã và cay đắng: “Không sao đâu, ngay từ đầu là lỗi của ta. Chỉ cần muội ấy vui thì ta sẵn sàng c.h.é.m mình vài nhát...”

Ta chỉ trợn mắt.

Nhưng nam chính sư huynh lại rất xúc động trước bộ dạng này.

Hắn cau mày, dịu giọng nói: “Không sao, lỡ tay là lẽ thường, cô không cần tự trách.”

“Thập Tam!”

Nam chính nghiêm khắc cảnh cáo ta.

“Khi người khác xin lỗi, muội phải giữ hoà khí, không được kiêu ngạo.”

Ta: ?

Cái thể loại nhảm nhí gì thế này?

Tại sao ta đột nhiên trở thành kẻ vô lý và nhỏ mọn không tha thứ cho người khác? Lúc nãy, thiếu tý nữa là ta c.h.ế.t rồi đấy.

Mắt ta bừng bừng lửa giận.