Chương 9: Hôn thê

Ngũ sư huynh chạy không bao lâu, lại tuyệt vọng trở về, thậm chí còn bị vị hôn thê của mình đánh bầm dập.

Điều này thực sự đáng buồn.

Ngay cả lúc lên đài luận võ, Ngũ sư huynh cũng khóc.

Nhưng điều này không ngăn cản huynh ấy thắng mười hai trận liên tiếp.

Ngay cả Thập sư huynh lừa người cũng vững vàng tiến vào top 30.

"Lần luận võ này rất quan trọng."

Nhị sư tỷ dẫn ta đi xem các trận chiến, giải thích cho ta: "Năm nay, Tây Nam có Thượng Cổ Bí Cảnh xuất hiện, là cơ duyên rất tốt.”

"Chỉ có mười tông môn đứng đầu trong đợt luận võ mới có thể mang đệ tử của đến đó."

Ta đã nghĩ đến điều gì đó.

“Vậy sư huynh có lên sân khấu không?”

Ta ôm cánh tay nàng ấy, nói chuyện trong lúc uống trà: “Đánh c.h.é.m mệt mỏi quá, để sư huynh làm đi. Sư huynh giỏi thế nhất định sẽ thắng.”

"Muội sẽ không để tỷ tỷ yếu đuối của muội lên trên ấy đâu. Muội sẽ đau lòng."

Sư huynh: ...

Nữ chính không nhịn được mà bật cười.

“Nếu chúng ta cùng lên đó thì rõ ràng là chúng ta đang bắt nạt người khác.”

Nàng ấy nhẹ nhàng nói với ta: “Muội mới nhập môn không lâu nên không cần lên đấy. Chỉ cần chờ các sư huynh của muội thắng thì chúng ta có thể cùng đi.”

Hả?

Có chuyện tốt vậy sao?

Nhìn thấy các vị sư huynh của mình đổ mồ hôi đầm đìa trên sân thi đấu, trong đó còn có Ngũ sư huynh đang khóc như mưa, lương tâm của ta có hơi cắn rứt một chút.

“Tỷ tỷ, muội thấy bên kía có bán canh linh quả ướp lạnh. Muội muốn đi mua một ít để các sư huynh uống.”

Nhị sư tỷ cười: "Một mình muội cầm hết không? Ta đi cùng muội."

À, loại chuyện này sao lại để nữ chính của ta mệt mỏi được cơ chứ.

Ta cười ngọt ngào: “Không cần đâu, muội sẽ đi với Đại sư huynh!”

"Đại sư huynh có cánh tay dài, có thể cầm được nhiều!"

Sư huynh: “… Chuyện tốt thì không đến lượt ta, còn chuyện xấu thì ta chạy không thoát, phải không?”

Trời hôm nay thật nóng, Đại sư huynh bị ta b.ắ.t c.ó.c, biến thành công cụ xách đồ và đi cùng ta.

Nhưng mới đi được mấy bước, sư huynh đột nhiên trừng mắt, quay đầu rút kiếm không chút suy nghĩ!

Binh khí va chạm nhau.

Đinh!

Ám khí rơi xuống tạo ra âm thanh sắt nhọn.

"Ta xin lỗi."

Cách đó không xa, một cô nương đứng ở bên cạnh lôi đài vội vàng lên tiếng.

Cô ta mỉm cười nhìn chúng ta và nhẹ nói: "Ta lỡ tay và phi tiêu đã trượt mục tiêu."

"May mắn quá, không có ai bị thương."

"Đều là lỗi của ta, tiểu muội xin đừng tức giận."

Ta nhìn cô ta và chậm rãi cau mày.

"Không sao đâu." Đại sư huynh có chút không vui, nhưng cũng không có ý định truy cứu.

"Chỉ cần lần sau đừng để chuyện đó xảy ra nữa."

Nhưng cô nương này cứ xin lỗi.

Lúc này, cô ta dừng luận võ. xoay người từ trên lôi đài đi xuống.

“Muội muội này nhìn thật đáng thương.”