Chương 41

6:30 sáng, chuông báo thức đầu giường vang lên, người trên giường lập tức rúc vào trong chăn bọc mình thành một con sâu bướm như để trốn tránh tiếng chuông phiền phức. Nhưng đương nhiên Khương Khả Dư vẫn không thể chịu được âm thanh quá chói tai đành phải rời giường.

Ngày hôm qua quay hình xong đến 3 giờ sáng, về nhà tắm rửa xong nằm lên giường rất nhanh đã 4:30, cô cảm giác cứ vậy có khả năng sẽ đột ngột chết luôn mất.

Nhân viên công tác tổ tiết mục hôm qua cũng thông báo, 9 giờ sáng ngày hôm nay các thí sinh thăng cấp sẽ tập hợp ở địa điểm chỉ định, bắt đầu bước vào 2 tháng tập huấn. Trong khoảng thời gian huấn luyện, mỗi một khoảng thời gian trôi qua sẽ có một cuộc kiểm tra lớn, nội dung và quy tắc mỗi lần cũng khác nhau, và sẽ được công bố trước một tuần.

Khương Khả Dư lăn một vòng trên cái giường lớn mềm mại, rất buồn ngủ bò vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, cô soi giương vỗ vỗ khuôn mặt hơi sưng của mình, đang chuẩn bị thay quần áo trang điểm thì điện thoại vang lên.

Cô chậm rãi cởi váy ngủ rồi thay một thân váy hoa nhí dáng dài dịu dàng, tiếng thông báo một cuộc gọi nhỡ, điện thoại lại reo thêm một lần.

"Alo..." Khương Khả Dư còn chưa nói hết, đầu dây bên kia đã cướp lời.

"Khương Khả Dư! Mới sáng sớm ra sao lại không có ở nhà, em đi đâu? Ngày hôm qua em lại lêu lổng ở đâu đúng không? Tại sao bây giờ mới nhận điện thoại của tôi? Bên cạnh em đang có thằng nào đấy hả?! A? Em nói đi!"

"...... Xin lỗi, anh là ai?"

Tiêu Thần Dật cảm giác như lập tức bị một bàn tay bóp chặt yết hầu, hơn nửa phút đồng hồ không nói được câu nào, qua một lát sau mới bình thường, tức giận từ đâu ập tới, "Tiêu Thần Dật! Em đang ở đâu?"

Khương Khả Dư mở loa ngoài để điện thoại sang một bên, ngồi trước bàn trang điểm làm đẹp, không kiên nhẫn nói, "Ở nhà! Có việc gì?"

"Em ở nhà? Khương Khả Dư em còn nhỏ đã học cách nói dối hả? Nói thật đi, tôi giận rồi đấy."

Khương Khả Dư bị làm phiền không chịu nổi, "Mới sáng sớm anh bị thần kinh à? Tôi không ở nhà thì ở đâu? Còn nữa anh giận cái gì, anh dám quản tôi sao? Nhà anh ở biển khơi hay gì, mà quản thuyền tôi nhiều vậy?!!"

Nói xong liền cúp điện thoại.

Khương Khả Dư tắt máy chuẩn bị an an tĩnh tĩnh trang điểm thật đẹp, không quản cún Teddy kia hăng hái hơn cả cô, điện thoại bên trái phát ra một tin nhắn, vẫn là hắn tự gọi điện thoại tới, Khương Khả Dư lại nhận.

"Rốt cuộc anh muốn làm sao? Tôi đào mộ tổ tiên nhà anh hay gì? Sao anh làm thế với tôi?"

"Xác thật tôi có một căn nhà ở biển, em thích, tặng cho em."

"......"

"Nghe hàng xóm bảo em đã sớm chuyển nhà, địa chỉ mới của em ở đâu?"

"Anh không gõ cửa đánh thức hàng xóm của tôi ở tiểu khi Cẩm Uyển đấy chứ, anh hẳn là không nhàm chán đến vậy đi?"

Tiêu Thần Dật đầu kia đỏ mặt, mạnh miệng nói, "Sao có thể, tôi không phải người ngu ngốc làm loại chuyện này đâu. Nói nhiều càng vô nghĩa, địa chỉ mới!"

"Chung cư Lâm Loan toà số 13 tầng 27, nhớ mua một phần bữa sáng nhé, tôi đói."

.

Thời điểm Tiêu Thần Dật đến, Khương Khả Dư đã trang điểm xong, cô mở cửa nghiêng người để hắn tiến vào.

Tiêu Thần Dật đánh giá khắp mọi ngóc ngách, thần sắc phức tạp, "Tại sao em lại chuyển nhà?"

Khương Khả Dư nhìn hắn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, mặt mở to, "Tiêu cái phí bồi thường anh trai anh cho, hắn còn muốn mua xe cho tôi, tôi đang suy nghĩ có nên hay không."

"Không nên!" Tiêu Thần Dật thấy Khương Khả Dư vẻ mặt kinh ngạc, lại giả vờ ngó quanh, "Khụ... Phòng kiểu gì nhỏ vậy, phong cách cũ quá...... Xe tôi đưa em... anh hai thật quá keo kiệt, trực tiếp đưa một căn biệt thự luôn đi, nhiều tiền vậy cơ mà."

Khương Khả Khả ngồi trên một chiếc ghế chân cao cạnh quầy bar nhỏ, nhìn Tiêu Thần Dật một vòng, lẳng lặng nhìn hắn một hồi, "Anh cũng muốn bao dưỡng tôi? Tôi không thành vấn đề, nhưng mà anh trai anh... Hay là anh ba năm bảy, hắn hai tư sáu, cuối tuần tôi nghỉ ngơi?"

Tiêu Thần Dật ngây ngẩn cả người, phản ứng lại sắc mặt lập tức khó coi, "Em nói cái gì? Nữ nhân này em sao không biết xấu hổ như vậy chứ?"

Ngón trỏ chống huyệt Thái Dương xoa xoa, cô cảm thấy thật buồn cười, "Lúc anh làm tôi cũng không nói nhiều vậy a, bây giờ xách quần lên lại nói lễ nghĩa liêm sỉ với tôi hả? Đạo diễn Tiêu này, anh thật đáng yêu!"

Tiêu Thần Dật giận xanh cả mặt, lập tức muốn rời đi, ai biết nữ nhân chết tiệt kia gọi hắn lại, bước chân liền bất động.

"Đem bữa sáng đi đi, tôi muốn ăn người mang bữa sáng đến cơ."

Lúc này, Tiêu Thần Dật tức điện rồi, trước giờ không có người dám trêu hắn như vậy!

Vừa định nói cho nữ nhân không biết xẩu hổ này cư xử đúng mực chút, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Hắn đen mặt ra mở cửa, phảng phất muốn phát tiết cơn tức giận với cánh cửa, nhưng mà ngẩng đầu lên lại đối diện với đại ca và anh ba của hắn, biểu tình kinh ngạc lướt qua!

Tiêu Thần Dật, "......" Rất tốt! Phi thường tốt!

Phó Sanh bình tĩnh đi đến, Cố Tứ Lễ theo sát sau đó.

Hai người, một người ngồi yên, một người chơi điện thoại trên sô pha.

Không khí giữa ba nam nhân phải nói thật cổ quái.

Khương Khả Dư mới cầm túi bánh quy từ phòng ngủ đi ra, liền thấy ba nam nhân cư nhiên chiếm dụng một góc, biểu tình nhàn nhã lướt điện thoại, đương nhiên ngoại trừ Tiêu Thần Dật.

Khương Khả Dư ngậm một miếng bánh quy, hỏi một câu, "Sao các anh lại tới?"

Phó Sanh cười văn nhã, "Đúng là định đi đến phim trường, nhớ ra cô không xe, khả năng cũng không có phương tiện đi lại. Tới đây hỏi một tiếng, có muốn ngồi xe tôi cùng đi không? Nhưng hoá ra không biết không chỉ có mình tôi mang cái tâm tư này."

Khương Khả Dư không tiếp lời này, dời chủ đề khác, "Mọi người ăn chưa?"

Cố Tứ Lễ nhìn cô ăn bánh quy trông vô cùng đáng thương, liền mở miệng, "Đợi lát nữa bảo trợ lý của tôi mang lên, chúng ta cùng nhau ăn."

Tiêu Thần Dật cúi đầu nghịch điện thoại không nhịn được trào phúng một tiếng, "Anh ba có lòng tốt vậy a, bảo trợ lý anh mang nhiều thêm một chút đi, tôi phải nếm thử là mỹ vị nhân gian nào, muốn bồi anh cùng ăn nha!"

Khương Khả Dư nhíu mày, "Sao anh còn chưa đi?"

Tiêu Thần Dât, "......" Chỉ biết khi dễ người ta!

Trợ lý của Cố Tứ Lễ xách túi lớn túi nhỏ đi lên, bày trên bàn ăn, nhìn phía Cố Tứ Lễ, hắn gật đầu, trợ lý liền hiểu ý đi ra ngoài.

Khương Khả Dư hơi giật mình nhìn một bàn đầy ắp, nuốt nước miếng, "Tôi có thể ăn sao?"

Cố Tứ Lễ gật đầu, vậy là Khương Khả Dư được ăn một bữa sáng no nhất từ khi cô chào đời đến giờ.

Xúc miếng gạch cua, gắp miếng điểm tâm,... Khương Khả Dư cười, "Có phải tôi đắc tội với các người không? Đây là bữa sáng cuối cùng của tôi hả?"

"......"

Sau khi ăn xong Khương Khả Dư kéo một vali to ra ngoài, ba nam nhân vẫn đang đợi.

Cô nhìn đồng hồ đã 8:30, lại nhìn vào mắt ba nam nhân đang nhìn cô chăm chú.

Đột nhiên áp lực thế này :)???