Chương 40

Sau khi kết thúc buổi quay đã tới đêm khuya, các thí sinh được thăng cấp thở phào nhẹ nhõm lại chuẩn bị bước vào 2 tháng luyện tập.

Thời điểm Khương Khả Dư đi ra khỏi toà nhà phụ công ty YL đã tương đối trễ, đại bộ phận thí sinh đã về hết rồi.

Dưới ánh trăng 3 giờ 5 phút sáng, không khí vẫn còn mê mang sương mù, mọi âm thanh đều im lặng, chỉ có đèn đường cùng vài ba chiếc ô tô còn đang chạy trên đường lớn thẳng tắp.

Khương Khả Dư ôm cánh tay ngẩng đầu lên nhìn màn đêm sâu thẳm, hít một hơi thật sâu lại chậm rãi thở ra, dường như sự mỏi mệt tan thành mây khói. Đêm khuya rạng sáng không oi bức như ban ngày, hơi lạnh gió đem thổi qua làm Khương Khả Dư nổi da gà, cô chà xát cánh tay, một mình thảnh thơi đi dạo dọc theo con đường phía trước. Đèn đường chiếu lên người cô phảng phất phủ cho cô thêm một tầng thần bí, tựa tiên tựa mị.

Phó Sanh lái xe đi phía sau cô nhìn đến cảnh tượng này, hắn lái xe thong thả đên bên cạnh Khương Khả Dư, mở cửa sổ xe ra, "Lên xe."

Khương Khả Dư nghiêng đầu nhìn vào Phó Sanh, làn da hắn gần với tông màu lạnh, những lúc hắn không cười, cặp mắt kia lạnh nhạt không mang một tia cảm tình, người bình thường rất khó nhìn thấu được Phó Sanh, bởi vì hắn cho người ta cảm giác sâu không lường được.

Khương Khả Dư lên xe không từ chối, an tĩnh nhìn chăm chú cảnh vật ngoài cửa sổ, Phó Sanh nhận ra Khương Khả Dư trầm mặc, chủ động đưa cho cô một chai nước, "Mệt lắm à?"

Khương Khả Dư tiếp nhận, "Không có, chỉ là lâu lắm rồi không gặp cảnh sắc rạng sáng."

Phó Sanh cười cười, "Về sau cô nhất định sẽ thường xuyên thấy nó, nói không chừng còn phải quay chương trình suốt đêm nữa."

Khương Khả Dư nhấp ngụm nước quay đầu nhìn Phó Sanh, "Anh biết rõ nhỉ?"

Phó Sanh cười nhẹ lắc đầu, "Không phải tôi, chính là chú ba Cố Tứ Lễ. Nhiều khi vội đến mức không có một lần tụ tập."

"Tình cảm của các anh thật tốt ha?"

"Ừ, ngoài Kỷ Phóng còn nhỏ tuổi, còn lại đều cùng lớn lên từ hồi mông còn trần trụi. Ông nội của Kỷ Cẩn Yến là ông ngoại của ba người chúng tôi. Ông bà ngoại sinh ra 3 người con gái, 1 người con trai, người đó là bố của Kỷ Cẩn Yến. 3 người con gái còn lại phân biệt là mẹ của tôi, Tiêu Thần Dật và Cố Tứ Lễ. Bố của Kỷ Cẩn Yến là chú của chúng tôi."

Khương Khả Dư gật đầu, hiếu kỳ hỏi, "Vậy Trình Khả thì sao? Nghe nói cô ấy và mọi người là thanh mai trúc mã."

Phó Sanh cười nhạo, "Cô bé là hàng xóm của chúng tôi, khi còn nhỏ bị mất tích rồi được tìm lại, người trong nhà tuyệt đối cưng chiều cô bé, từ nhỏ cô bé đã thích quấn lấy chú tư, chú tư cũn mềm lòng, lần nào cũng mang theo cô đi chơi."

233, "Tinh! Chúc mừng ký chủ khám phá ra cốt truyện được che giấu!"

Hoá ra Trình Khả và nguyên chủ khi còn nhỏ đều ở cô nhi việt Bác Lệ, ngày đó Trình Khả vừa lúc mượn vòng cổ của nguyên chủ đeo chơi, được người tìm kiếm của nhà họ Trình nhận ra sau đó trở thành đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Trịnh.

Hơn nữa trong cốt truyện gốc, nguyên chủ bị Trình Khả phát hiện, theo sao cô ta tự biên tự diễn một cảnh tai nạn xe cộ để nhà họ Trình không phát hiện cô ta không phải thân sinh, lợi dụng mạng xã hội bôi nhọ danh dự của nguyên chủ. Điều này càng làm nhà họ Trình muốn tránh xa nguyên chủ, đến cuối cùng vẫn không nhận ra nguyên chủ, luôn coi Trình Khả Như con ruột. Có thể nói nguyên chủ tử vong một phần công không thể không kể đến Trình Khả.

Khương Khả Dư híp mắt, "Trình Khả này còn rất tàn nhẫn nha. Rõ ràng cô ta biết vòng cổ không phải của cô ta, nhưng một câu cũng không nói, thoải mái hưởng dụng hết thảy. Trưởng thành lại chột dạ khi gặp được nguyên chủ, sợ bị phát hiện liền tiên hạ thủ vi cường*, cha mẹ ruột của nguyên chủ cư nhiên cũng là đồng loã?"

Dừng lại, Khương Khả Dư mới khinh thường mở miệng, "Cha mẹ như vậy không cần."

[ Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế ]

233, "Vì vậy nhiệm vụ chi nhánh còn có một cái gọi là "Trả thù Trình Khả, lấy lại tất cả thuộc về nguyên chủ"!"

"Ừ, sự thật là như vậy, nhưng cha mẹ nguyên chủ ngu xuẩn hả? Không xét nghiệm DNA sao?"

233, "Cốt truyện bị che dấu kế tiếp mời ký chủ tự mình khám phá."

"???"

Phó Sanh xem Khương Khả Dư vẫn luôn cúi đầu trầm mặc, liền duỗi tay chạm chạm đầu cô, "Cô làm sao vậy? Thất thần."

Khương Khả Dư hoàn hồn, "Không có gì, đúng thật là có chút mệt mỏi rồi."

Phó Sanh thu hồi tay, xúc cảm hoạt thuận tựa hồ còn lưu luyến trên bàn tay, hắn một tay lái xe, một tay khác vuốt quần tây, như muốn tiêu bớt cảm xúc phiền toái này. Hắn nhìn khuôn mặt cô phủ kín sự mỏi mệt, giọng nói lại thấp xuống hai tông, "Ừ, cô nghỉ ngơi một chút, tới nơi tôi gọi cô."

Khương Khả Dư thuận theo chợp mắt một giác, xe chạy rất êm, gió điều hoà nhẹ nhàng thổi trên mặt cô, cô thả lỏng cơ thể chỉ chốc lát liền ngủ luôn.

Phó Sanh nghiêng đầu đánh giá Khương Khả Dư một hồi, sau đó thả chậm tốc độ xe, bên ngoài nhìn vào chỉ mất một chiếc Audi màu đen thong thả chạy trên đường cái, một chiếc xe đạp điện lao vụt qua lườm ngốc tử trong xe, cho đến khi ông thấy một cô gái đang ngủ... À! Xin lỗi đã quấy rầy! Có bạn gái vui sướиɠ thế nào tôi đây chưa hiểu được!

Con Audi màu đen cuối cùng cũng dừng dưới lầu chung cư, Phó Sanh nhìn Khương Khả Dư, hơi do dự có nên đánh thức cô không. Đột nhiên bị một giọng nói ngả ngớn tà tứ đánh vỡ sự yên tĩnh, "Ây! Đại ca đứng đây làm gì? Sao không đi lên?"

Cố Tứ Lễ mới từ gara đi ra liền thấy Phó Sanh thần thần bí bí tới gần ghế phụ không biết đang làm gì, hắn đi tới mới thấy Khương Khả Dư đang ngủ, nháy mắt im bặt, hắn không tiếng động hỏi Phó Sanh, "Tình huống gì đây? Sao cô ấy lại ở chỗ này?"

Phó Sanh nhẹ giọng mở miệng, "Cô ấy ở tầng 27."

Cố Tứ Lễ ôm ngực dựa vào cửa xe, nhướng mày nhìn Phó Sanh, "Sao anh biết?"

Phó Sanh chỉnh mắt kính, nở nụ cười như tắm mình trong gió xuân, "Cùng nhau đi siêu thị."

Cố Tứ Lễ trầm mặc một lúc lâu, trực tiếp đi sang bên ghế phụ, nhìn chằm chằm cô sau đó vươn ngón tay thon dài ra kẹp vào mũi cô, "Con nhóc thối, nếu không tỉnh bà ngoại sói liền ăn sạch cháu!"

Khương Khả Dư trong lúc ngủ mơ màng không thở nổi, cứ nghe có người bên tai nhắc mãi bà ngoại sói tới ăn mình, nháy mắt bị bừng tỉnh, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt Cố Tứ Lễ phóng đại và cái tay nhéo mũi cô, Khương Khả Dư giật mình, "Anh làm gì vậy?"

Cố Tứ Lễ ho nhẹ một tiếng buông lỏng tay, sau rồi liền xụ mặt giáo dục Khương Khả Dư, "Con gái kiểu gì ngủ cả đêm trong xe nam nhân, lá gan của cô không nhỏ a?!"

Lúc này Khương Khả Dư mới tỉnh táo lại, cô ngồi xe Phó Sanh về, cô quay đầu nhìn Phó Sanh bên ghế điều khiển vẻ mặt vô biểu tình thậm chí có chút đen, chần chờ mở miệng, "Không thể nào, đại ca của anh nhìn không giống người xấu nha!"

Phó Sanh, "......" A!

Cố Tứ Lễ nhìn sắc mặt Phó Sanh sờ sờ cái mũi, bắt đầu nhắm mắt chém gió, "Đại ca của tôi đương nhiên không phải loại người như vậy. Cô nhìn hắn văn nhã soái khí như vậy chính là giáo sư trường đại học, sinh viên bình thường theo đuổi hắn nhiều, trong văn phòng quà tặng chất thành núi kìa, hắn không thiếu nữ nhân......"

Cố Tứ Lễ chưa nói xong, Phó Sanh liền nhìn chằm chằm hắn, mỉm cười nói, "Biến!"

Cố Tứ Lễ biến nhanh, để lại một Khương Khả Dư nhỏ yếu, tiểu khả ái bất lực, đáng thương a,... cô suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Hắn... hắn nói rất đúng."

Phó Sanh liếc nhẹ, "Xuống xe."

Khương Khả Dư nhanh nhẹn xuống xe, nhìn thấy Cố Tứ Lễ đang chơi điện thoại đứng trong lúc đợi thang máy, hừ lạnh một tiếng đi tới bên cạnh.

Cố Tứ Lễ đang bàn bạc với người đại diện về việc giải quyết Hot Search Weibo, nghe thấy âm thanh cũng không nâng đầu, chỉ dặn dò một câu, "Ngày mai bắt đầu giai đoạn sinh hoạt 2 tháng, cameras trong phòng luyện tập sẽ mở 24/7, cô chú ý một chút."

Khương Khả Dư ngạc nhiên, sau đó gật đầu nhẹ "Ừm".

Cố Tứ Lễ thu hồi điện thoại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Khương Khả Dư, "Còn có Lương Âm Âm kia, tạm thời đừng gây xung đột với cô ấy."

Khương Khả Dư vừa định phản bác tôi là loại người chuyên gây chuyện sao?

Cố Tứ Lễ như biết cô muốn nói gì, trực tiếp mở miệng, "Ừ, cô không phải người chuyên gây chuyện, cô chỉ là người làm sự tình nháo loạn rồi sau đó đứng xem náo nhiệt."

"......"

"Khương Khả Dư, giới giải trí không đơn giản như vậy, cô xảy ra chuyện anh hai không nhất định sẽ bảo hộ được cô đâu."

Khương Khả Dư ngước mắt đối diện với Cố Tứ Lễ, một lát mới khẽ cười nói, "Không phải không bảo vệ mà là vấn đề có muốn bảo vệ hay không, tôi rất rõ."

Không chờ Cố Tứ Lễ nói thêm, Phó Sanh đã tới, cuối cùng ba người cùng nhau lên thang máy rồi ai về nhà nấy.