Chương 31

Không khí có chút đình trệ, hai mắt Trình Khả rưng rưng nhào vào lòng ngực Tiêu Thần Dật, nghẹn ngào uỷ khuất nói, "Anh A Thần, em đau quá."

Tiêu Thần Dật trong một khoảng khắc chợt hoảng hốt khi Trình Khả lao tới không báo trước, cô bình thường mỗi ngày đi theo sau hắn cũng đều gọi hắn là anh A Thần.

Tiêu Thần Dật ôm Trình Khả đang khóc thương tâm, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Khả Dư, "Em ......"

Khương Khả Dư chỉ nhìn Trình Khả ăn vạ trong lòng hắn, cười lạnh nói, "Im miệng!"

Khoé miệng cô mỉm cười, ngẩng đầu sâu kín hỏi Tiêu Thần Dật một câu, "Bây giờ anh muốn che chở cho cô ấy à?"

Tiêu Thần Dật không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng từ vài lần tiếp xúc trước, hắn nghĩ Khương Khả Dư không phải người tuỳ tiện động thủ, bởi vì cô không phải cái gì cô cũng quan tâm. Nhưng mà hiện tại hắn có thể rõ ràng cảm giác được Khương Khả Dư tức giận.

Hắn cúi đầu nhìn Trình Khả khóc sưng mắt, nhíu mày thấp giọng hỏi, "Có phải em chọc cô ấy không?"

Trình Khả cắn môi ức chế thanh âm chất vấn chói tai của chính mình, rõ ràng là cô bị đánh, vì sao còn muốn tra hỏi cô? Giọng nói chuyện đáng thương run rẩy, "Không có, em chỉ hỏi cô ta là anh Lâm An đã chia tay anh Cẩn Yến hay chưa. Cô ta thực tức giận liền đánh em, em thật sự không phải cố ý."

Trình Khả nói xong lại vùi đầu vào ngực Tiêu Thần Dật, gắt gao ôm chặt eo hắn, tựa hồ như sợ hãi Khương Khả Dư sẽ tiếp tục đánh cô.

Khương Khả Dư nghe xong, không nhịn được cười nhẹ, cô không chờ Tiêu Thần Dật xác mình sự tình, nhàn nhạt hỏi lại, "Tiêu Thần Dật, tôi hỏi anh lần cuối cùng, có phải anh muốn bảo vệ cô ấy không?"

Tiêu Thần Dật nhất thời bó tay không cách giải quyết, hắn nhìn khuôn mặt thanh lãnh của Khương Khả Dư, giống như chỉ cần hắn nói "có", cô sẽ lập tức đẩy thế giới của cô ra xa, vĩnh viễn không còn quan hệ. Trong nháy mắt kia, thế nhưng hắn lại có chút vô cùng sợ hãi.

Ba người đứng ở hành lang đối chất, may mắn là tầng 3 mở ra có vẻ chỉ dùng để chiêu đãi bạn bè, cho nên người tới tới lui lui cũng không nhiều.

Tiêu Thần Dật biết người đi ngang qua mang theo ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, theo bản năng ôm lấy Trình Khả và đứng trước người Khương Khả Dư che đậy ánh mắt của người lạ.

Tiêu Thần Dật, "Chúng ta về bàn nói tiếp nhé?"

Không đến lượt Khương Khả Dư nói, trên hành lang truyền đến một âm thanh ngả ngớn, "Uy! Cái gì đang diễn ra vậy?"

Khương Khả Dư thoáng nhìn qua, nhẹ "a" một tiếng, người bên kia đúng là Cố Tứ Lễ... và Lương Âm Âm.

Cố Tứ Lễ đi tới, Lương Âm Âm đi theo phía sau, mắt hắn để ý Khương Khả Dư rồi vòng qua người Tiêu Thần Dật và Trình Khả, giọng mang ý cười, "Chuyện gì vậy? Ai trêu công chúa nhỏ của chúng ta khóc vậy?"

Trình Khả ngẩng đầu, cố ý lộ ra bên mặt bị đánh, uỷ khuất nhìn về phía Cố Tứ Lễ âm thanh ủ rũ, "Anh Tứ Lễ."

Trực giác Khương Khả Dư bảo rằng cái nhiệm vụ chi nhánh này thất bại rồi, đang suy nghĩ làm sao để hai đôi tình lữ bọn họ rời đi tốt đẹp, thì Kỷ Cẩn Yến đột nhiên xuất hiện.

Kỷ Cẩn Yến phát hiện ba người đi ra ngoài thật lâu vẫn chưa trở về, phản ứng đầu tiên chính là Khương Khả Dư đã xảy ra chuyện.

Sao mà tránh được, mỗi lần ở cùng với cô đều có chuyện xảy ra, nếu không không phải là phong cách của Khương Khả Dư.

Kỷ Cẩn Yến đi đến bên người Khương Khả Dư, gặp Cố Tứ Lễ và Lương Âm Âm có chút kinh ngạc, nhưng hắn không thích hỏi tuỳ tiện nên liền cúi đầu khom lưng đánh giá biểu cảm của Khương Khả Dư, nhìn chằm chằm cô một lát.

Hừm, mèo hoang nhỏ chịu uỷ khuất rồi, còn không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Hắn kéo Khương Khả Dư ôm vào trong ngực, xoa xoa mái tóc mềm mài của cô, dỗ nói, "Sao vậy? Ai bắt nạt em?"

Ánh mắt Khương Khả Dư sau khi loé sáng liền khóc oa oa, ôm lại Kỷ Cẩn Yến, chôn trong ngực hắn khóc đến nghẹn ngào, "Cô ta mắng em có mẹ sinh không có mẹ dạy,... đúng vậy, em đúng là đứa có mẹ sinh không có mẹ dạy đấy, em lớn lên ở cô nhi viện thì làm sao? Các người có mẹ thì ghê gớm lắm hả?"

Bàn tay Kỷ Cấn Yến vỗ nhẹ Khương Khả Dư chợt dừng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trình Khả. Cố Tứ Lễ và Tiêu Thần Dật cũng ngây dại, đồng thời nhìn về phía cô gái nhỏ không ngừng khóc.

Khương Khả Dư tiếp tục cáo trạng, "Em trai của anh nữa, hắn liền tin tưởng nữ nhân hư kia, hỏi cũng không hỏi lập tức che chở cô ta khi dễ em. Các người cùng nhau lớn lên tình cảm thế nào đương nhiên em không thể so được, nhưng cũng không nên cùng lúc khi dễ một mình em chứ, em cũng là con gái mà." Nói xong không quên ngẩng đầu nhìn Kỷ Cẩn Yến tìm kiếm sự tán thành.

Tiêu Thần Dật, "???" Hắn chưa có làm cái gì mà!

Kỷ Cẩn Yến nhìn đôi mắt cô bị nước bao vây, trong suốt sạch sẽ, liếc mắt một cái như có thể rơi xuống đáy sâu. Hắn hôn lên đôi mắt đỏ hồng, "Ừm, chúng ta đi, không để ý tới bọn họ nữa được không?"

Khương Khả Dư lại vùi vào ngực Kỷ Cẩn Yến, phát ra tiếng khóc nức nở mỏng manh, "Vâng."

Kỷ Cẩn Yến bế Khương Khả Dư lên, Tiêu Thần Dật bên cạnh lên tiếng, "Anh hai......"

Kỷ Cẩn Yến không quay đầu lại chỉ lạnh lùng buông hạ một câu, "Quản cho tốt nữ nhân của cậu."

Cố Tứ Lễ tay cắm túi, híp mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, theo sau lại tựa hồn không thèm để ý trêu chọc Tiêu Thần Dật, "Ách, xem ra anh hai tức giận rồi. Có điều nói đi nói lại, cậu với con nhóc này đến với nhau từ bao giờ thế? Sao không nói cho tôi biết a?"

Lương Âm Âm trầm mặc đứng phía sau Cố Tứ Lễ, nghe thấy hắn xưng hô thân mật với nữ nhân khác, bàn tay liều mạng nắm chặt, lưu lại dấu vết thật sâu trên tay.

Tiêu Thần Dật hiện giờ căn bản không có tâm tình phản ứng lại hắn, "Anh ba, tôi đi xử lý chuyện trước, hẹn lần sau tụ tập." Nói xong lạnh mặt kéo Trình Khả trở về bàn.

Cố Tứ Lễ nhún vai, quay đầu vẫy vẫy tay hướng Lương Âm Âm, "Đi thôi, tiểu Âm Âm."

Lương Âm Âm đỏ mặt nhanh chóng đuổi kị bước chân Cố Tứ Lễ.

Kỷ Cẩn Yến ôm Khương Khả Dư vào trong xe, dọc đường đi không biết có bao nhiêu ánh mắt dị nghị đánh giá. Đoán chừng bọn họ chưa bao giờ thấy trai đẹp mặc thân âu phục đi ăn lẩu, mấu chốt là trong ngực còn ôm một nữ nhân xinh đẹp nữa.

Khương Khả Dư ngồi vào trong xe bật điều hoà, vừa rồi cố sức khóc quá, bây giờ đầu óc có hơi chóng mặt rồi. Có điều kỹ thuật diễn này dùng cũng tốt, khóc vì cha mẹ thân sinh vứt bỏ cô? Thật khôi hài, cặp vợ chồng đời trước nhận nuôi cô cũng ghê tởm cô đi...

Khương Khả Dư bị gió lạnh thổi mơ màng sắp ngủ, cô như chim non ôm cánh tay Kỷ Cẩn Yến cũng dựa vào vai hắn, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Kỷ Cẩn Yến rũ mắt, giơ tay gạt nhẹ nước mắt còn đọng trên má mềm, rõ ràng biết cô là cố ý, nhưng vẫn không khắc chế được mà mềm lòng.

Kỷ Cẩn Yến gọi cho tài xế, sau đó gửi một tin nhắn cho thư ký Trương: Điều tra thân thế của Khương Khả Dư.

Tài xế đến rất nhanh, và nhanh chóng lên đường, Khương Khả Dư mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nói lẩm bẩm, "Đây là đâu vậy?"

Kỷ Cẩn Yến kéo bản ngăn cách tầm mắt của tài xế phía trước. Sau đó nựng gương mặt mơ ngủ của Khương Khả Dư, để sát bên tai thấp giọng dụ hoặc, "Em có muốn hôn tôi không?"

Khương Khả Dư, "???"

"Hửm?"

Bên tai cô tràn ngập thanh âm gợi cảm khàn thấp, ai mà chịu được a, "...... Muốn."