Chương 30

Trình Khả nhìn Khương Khả Dư cười có chút không thoải nói, giữa cô ta và Tiêu Thần Thần như có như không thắt nút với nhau khiến Trình Khả hoảng hốt. Còn muốn nói thêm cái gì, Tiêu Thần Dật đã đánh gãy với giọng không kiên nhẫn, Được rồi, không phải em đói sao? Gọi món đi."

Khương Khả Dư cầm thực đơn trên tay, rất muốn chọn vị lẩu cà chua, nhưng có người còn nhanh hơn cô, "Em chọn một nồi nước dùng ngọt, em không thể ăn cay, không thành vấn đề chứ các anh?"

Khương Khả Dư trực tiếp khép quyển thực đơn lại đẩy về phía trước, ôm ngực dựa vào lưng ghế, khoé môi cũng lười hướng lên trên, "Có vấn đề đấy, sao cô không về nhà uống cháo luôn đi?"

Trình Khả sửng sốt, bởi vì không chỉ có Tiêu Thần Dật là thanh mai trúc mã, Kỷ Cẩn Yến, Cố Tứ Lễ và Phó Sanh đều cùng cô lớn lên. Chẳng qua ba người họ đều lớn hơn cô nhiều tuổi nên không muốn đi chơi cùng cô, từ nhỏ cô đã tương đối bám Tiêu Thần Dật. Trước kia khi cùng anh em bọn họ tụ tập, đều là cô chọn đồ ăn, cô có thói quen hay chiếm thế chủ đạo vậy, cũng luôn biểu hiện ra trước mặt bọn họ.

"Thật xin lỗi a, tôi có thói quen, trước kia cùng A Thần và anh Cẩn Yến bọn họ đi ăn đều là tôi chọn đồ ăn, khẩu vị của bọn họ tôi tương đối hiểu biết."

Khương Khả Dư phiền não, sớm biết vậy thì cô về nhà cho lành, cô nhìn vào mắt Kỷ Cẩn Yến cùng Tiêu Thần Dật, thuận miệng hỏi câu, "Hai người đều không ăn cay à?"

Kỷ Cẩn Yến nhìn sắc mặt Khương Khả Dư, biết mèo hoang nhỏ lại xù lông lên rồi, hắn trầm giọng trả lời, "Cũng không phải không ăn được."

Khương Khả Dư vừa lòng gật đầu, ánh mắt lại liếc hướng Tiêu Thần Dật.

Tiêu Thần Dật dưới ánh mắt của hai nữ nhân, chần chờ nói, "Nếu không thì ăn nồi uyên ương đi?"

Khương Khả Dư hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Trình Khả sắc mặt không tốt, "Trình tiểu thư, nồi uyên ương không thành vấn đề chứ?"

Trình Khả miễn cưỡng mỉm cười, "Không vấn đề."

Lúc này tâm tình của Khương Khả Dư mới tốt lên, lần nữa mở thực đơn ra, tuy rằng không được ăn vị cà chua nhưng cô cũng đã rất thoả mãn, "233, xem ra tính cách của tôi thật tốt!"

233, "...... Tôi lại cảm thấy cô chậm tay bị Trình Khả đoạt trước đó."

"Tôi là loại người này sao?! 233 cậu nói như vậy làm tôi thật thương tâm!"

233, "......"

Trong quá trình ăn lẩu, toàn bộ thời gian Khương Khả Dư đều không chạm qua nồi nước suông bên kia, cô gái thích ăn cay không thể thua! Cô muốn chứng minh ăn lẩu không ăn cay rát mồm thì không có tinh thần.

Kỷ Cẩn Yến bên cạnh gắp đồ ăn cho cô, phát hiện cô chỉ ăn cay không ăn nồi bên kia, khoé môi không tự chủ nhếch lên, cô gái ngốc!

Khương Khả Dư nhìn thịt trong bát không ngừng đầy thêm, vội la lên, "Đừng gắp cho tôi nữa, tôi ăn không hết."

Kỷ Cẩn Yến, "Không sao." Nói xong hắn lại gắp một đũa rau dưa.

Khương Khả Dư đẩy bát của mình ra cho Kỷ Cẩn Yến, nhìn hắn nói: "Anh ăn đi, tôi thấy ăn chưa ăn cái gì."

Kỷ Cẩn Yến đẩy lại cái bát, dừng một hồi mới gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Sau đó... điên cuồng ho khan.

Trình Khả, "Anh Cẩn Yến không thể ăn cay, cô không biết sao?"

Khương Khả Dư không trả lời, cô rót cho Kỷ Cẩn Yến cốc nước chanh, vỗ vỗ phía sau lưng hắn, "Sao thế? Không thể ăn còn muốn ăn, anh muốn ăn vạ hả?"

Kỷ Cẩn Yến uống nước xong khá hơn nhiều, nhưng cổ họng vẫn còn nóng rát, "Muốn nêm thử hương vị em thích ăn."

Bàn tay Khương Khả Dư phủi phủi sau lưng Kỷ Cẩn Yến ngừng lại, sau đó nở nụ cười tươi, "Tôi còn thích ăn sushi mù tạt, lần sau anh cũng nếm thử nha?"

Tiêu Thần Dật trầm mặt không nói nhìn hai người đối diện, Trình Khả tới gần hắn, hơi có chút nghi hoặc hỏi, "Anh Cẩn Yến không phải đội nón xanh cho người trong nhà kia chứ? Em nhớ rõ bạn trai anh ấy tên là gì An ý."

Tiêu Thần Dật gắp đồ trong nồi cay nhét vào miệng, sau đó yên lặng mà uống hai cốc nước, Em rảnh nhỉ?"

Khi sắp săn xong, Khương Khả Dư đi vào phòng vệ sinh trang điểm lại, Trình Khả theo sát sau đó.

Khương Khả Dư đối mặt vào gương tô son, Trình Khả đứng bên cạnh cô dặm lại phấn, giả vờ lơ đãng hỏi, "Quan hệ của cô và anh Cẩn Yến khá tốt nhỉ, anh ấy có vẻ rất sủng cô. Tôi nhớ là trước đây anh ấy có một người bạn trai, chắc hiện tại đã chia tay nhỉ."

Khương Khả Dư cất son đi, mặt mày lãnh đạm nhưng ngữ khí lại rất khıêυ khí©h, "À, cô nói Lâm An kia sao? Bọn họ vẫn ở bên nhau a."

Sau đó tới gần Trình Khả nhẹ nhàng buông xuống một câu bên tai cô ta, "Chơi chơi mà thôi, giống như... tôi và A Thần của cô."

Thanh âm vốn dĩ loli dễ thương giờ phản ứng lại bén nhọn chói tai, "Cô...... cô nói cái gì? Không thể nào! Cô nói dối!"

Khương Khả Dư lui về phía sau vài bước, "Ừ, lừa cô đấy."

Trình Khả có vóc dáng rất đáng yêu, tóc ngắn hơi uốn sóng nhẹ kết hợp cùng tóc mái thưa thực sự là sự kết hợp hoàn hảo như một thiếu nữ bước ra từ trong truyện. Nhưng trạng thái hiện tại có thể so sánh với một bé loli phát điên.

Trình Khả kìm nén tính tình, cười nhạo kinh thường nói với Khương Khả Dư, "Cô, cái loại người bước ra từ xóm nghèo này hẳn là rất hưởng thụ cảm giác nam nhân vây quanh bởi vẻ đẹp của cô đi? Kể cả khi cô muốn bò lên người nam nhân cũng chỉ một con hát bán đứng thân thể của mình mà thôi. Cô lấy cái gì đoạt người từ tôi? Con điếm có mẹ sinh không có mẹ dạy!"

"Bang!" Một tiếng, Trình Khả bụp mặt, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Khương Khả Dư thổi bàn tay, "Cô dám đánh tôi?"

Không đợi Khương Khả Dư nói chuyện, thanh âm chần chờ của Tiêu Thần Dật liền phát ra từ phía sau cô, "Hai người... đang làm gì vậy?"

Khương Khả Dư xoay người nhìn Tiêu Thần Dật, ánh mắt tựa như băng, khí áp cực thấp, nhưng cô lại cong môi cười, "Đánh người, không nhìn thấy à?"