Chương 26

Một khoảng không khí trong khu ăn vặt này phảng phất như đông lại, An Nhược Hi bị nói thành con gái Phó Sanh tức muốn chết, "Cô cái người này nói chuyện kiểu gì vậy hả?"

Khương Khả Dư trương cái tính trêu chọc nhưng lại phô ra một biểu cảm đáng thương vô tội, "À? Không phải sao, thật xin lỗi a, tôi cứ tưởng hai người thân mật như vậy nên cho là cha con, hoá ra hai người là anh em sao?"

An Nhược Hi, "......" Bọn họ trông có bao nhiêu không giống người yêu chứ? Tuy xác thực còn không phải.

Chiếc váy Khương Khả Dư mặc hôm nay đúng thật là đâm chọc trang phục của An Nhược Hi, vóc dáng An Nhược Hi nhỏ nhỏ xinh xinh lại còn có một khuôn mặt em bé, mái tóc ngắn ngang vai, ngực lép mặc một chiếc váy có chút gợi cảm, trông như trẻ con trôm mặc quần áo của người lớn vậy. Cái nhìn thoáng qua sẽ cho rằng cô là học sinh trung học, căn bản sẽ không ngờ rằng cô ấy đã 22 tuổi.

Còn Phó Sanh đeo một cặp kính mạ vàng, mặc một thân tây trang không chút cẩu thả, tóc bị hất hết về phía sau tựa hồ còn dùng keo xịt tóc để định hình, nếu không phải hắn đẹp trai,... mà mặc kệ hắn đẹp trai đi, Khương Khả Dư có chút muốn từ bỏ việc công lược hắn. Kiểu như hắn tự kéo cái tuổi tác của bản thân lên thêm một đoạn dài vậy, vốn dĩ tuổi đã không trẻ, lại còn làm màu làm mè!

Phó.33 tuổi không trẻ.Sanh rút cánh tay bị An Nhược Hi ôm lấy ra, nhìn Khương Khả Dư trả lời, "Không phải anh em, cô ấy là học sinh của tôi."

Khương Khả Dư bày ra biểu cảm kinh ngạc, tỏ ra xấu hổ mà không mất lễ phép mỉm cười, "Hoá ra hai người có quan hệ này. Xin lỗi, vừa rồi thật thất lễ. Tôi chỉ là không nghĩ tới quan hệ thầy trò hiện nay có thể tốt đến mức có thể cùng nhau đi siêu thị ôm tay nhau vậy."

An Nhược Hi thấy Phó Sanh rút tay về thì có chút mất mát không vui, lời Khương Khả Dư nói còn quả thực là chọc tới nghịch cảnh của cô ta, "Cô là ai? Quản nhiều như vậy làm gì, thầy trò thì không có quyền theo đuổi hạnh phúc hay sao?"

Khương Khả Dư duy trì nụ cười, nhìn có tốp năm tốp ba người đi tới hướng này, vì thế nói một câu giải quyết dứt khoát, "Vậy chúc cho hai người trăm năm hạnh phúc sớm sinh quý tử, sang năm phụ thân phụ mẫu đều vui sướиɠ."

Nói xong Khương Khả Dư cũng không thèm nhìn tới tuỳ tiện ném hai túi khoai lát vào trong xe đẩy siêu thị, bỏ lại hai người.

Phó Sanh nhìn bóng người chạy nhanh còn hơn thỏ kia lẩn trong đám người, cúi đầu trầm tư.

An Nhược Ki lôi kéo tay hắn, "Giáo sư......"

Phó Sanh tránh cô ta, vẫn là một gương mặt tươi cười, hắn đang là một giáo sư dạy dỗ học sinh không nghe lời, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa ôn nhu, "An Nhược Hi em phải trở về thôi. Em còn nhỏ không phân biệt được giữa tình yêu và lòng ngưỡng mộ. Đối với tôi mà nói em nên biết cách đối nhân xử thế hơn khi đứng trước người lớn và bậc tiền bối."

An Nhược Hi nghe được thanh âm ôn nhu của Phó Sanh lại không nhịn được đỏ hốc mắt, "Giáo sư, em biết em đang làm gì, em thực sự thích thầy. Không phải ngưỡng mộ, là thích." Cô tiến lên ôm chặt eo Phó Sanh, vùi đầu vào ngực hắn không ngừng cọ cọ.

Phó Sanh nheo mắt nhìn nữ nhân ôm hắn, đôi mắt cái thấu kính tràn đầy thanh lãnh, nhưng tiếng nói của hắn vẫn như cũ tắm mình trong gió xuân ấm áp, "Ừm, vậy trước tiên em có thể buông tôi ra không?"

Cô đỏ mặt, nhanh chóng buông lỏng tay, "Em... xin lỗi."

Phó Sanh, "Đã có người vây xem chúng ta, em còn muốn ở chỗ này tạo tai tiếng với tôi sao?"

An Nhược Hi xấu hổ đến nỗi cúi gằm đầu sờ ngón tay, âm thanh thấp không thể nghe thấy, "Không ạ........."

..

Sau khi Khương Khả Dư chuồn lẹ, mua thêm chút đồ dùng sinh hoạt, lúc tính tiền mới biết đã thành hai cái túi to đùng. Một đường gian nan cuối cùng cô cũng tới đại sảnh chung cư.

"Chờ một chút!" Khương Khả Dư vừa đi vào liền thấy thang máy đang đóng cửa, cô hô lên một tiếng rồi vọt tới. Người bên trong thang máy tựa hồ do dự vài giây vẫn giúp Khương Khả Dư mở cửa thang máy.

Sau khi cô vào thang máy, đem buông túi đồ xuống mới nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói, "Cảm ơn."

"Không có gì, kính già yêu trẻ."

"??" Khương Khả Dư ngẩng đầu liền nhận ra Phó Sanh, cô giả cười, "Đúng vậy, thật là cảm ơn chú."

Phó Sanh nhìn gương mặt tươi cười nọ hơi nhướng mày, ánh mắt phiêu dạt qua ngực cô, "Không cần khách khí, người bạn nhỏ."

Khương Khả Dư suýt chút nữa không thể giữ nổi nụ cười, nắm chặt tay thiếu thì nổi bão, bầu không khí có chút căng thẳng, giữa hai người phảng phất có hai thanh kiếm ánh sáng đối chọi vào nhau.

Thang máy đinh một tiếng rất nhanh tới tầng 27, Khương Khả Dư cố sức xách túi ra khỏi thang máy, nửa ánh mắt cũng không để lại cho Phó Sanh.

Phó Sanh bên kia trở về nhà, lập tức kéo cà vạt vào phòng tắm, vòi hoa sen tưới nước trên thân thể trần trụi kiện mỹ của nam nhân, giọt nước theo đừng cong du ngoạn qua ngực rồi lại lướt tới cơ bụng rắn chắc và dũng mãnh tiến vào rừng rậm nơi nam căn hung mãnh đang ngủ đông.

Tắm rửa xong Phó Sanh mặc quần áo ngủ chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt lại dừng một chút ở chiếc áo vest treo trên giá, sau đó lạnh nhạt duỗi tay đem nó ném vào thùng rác.