Chương 18

Cố Tứ Lễ kéo Khương Khả Dư vào phòng nghỉ riêng, thuận tay đóng cửa lại, một cái xoay người đem Khương Khả Dư đứng sát vào cánh cửa.

Khương Khả Dư nhìn đôi tay của Cố Tứ Lễ đang khóa chặt mình, chớp chớp hàng mi cong, "Làm sao vậy? Vừa mới mất hứng liền chuyển đối tượng khác hả?"

Cố Tứ Lễ giữ lấy cổ tay Khương Khả Dư, cảm giác mềm mại khiến cho hắn không cưỡng lại được mà nhéo nhéo vài lần, thật làm người ta muốn nếm thử xem có ngọt hay không.

Hắn tới gần bên tai Khương Khả Dư, giọng nói thổi ra hơi, nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cô mới vừa lòng cười nhẹ, "Muốn không?"

Khương Khả Dư nghiêng đầu trốn tránh bờ môi của hắn, "Đi ăn vụng mà không biết lau miệng, hay phải nói là không biết xấu hổ đây, anh nói xem?"

"Còn không phải là có em rồi sao, em giúp tôi lau rửa thật tốt đi." Đôi môi hắn dán lên gương mặt Khương Khả Dư, "Hơn nữa không phải em thích bộ dáng này của tôi hay sao? Nếu không em câu dẫn tôi làm gì, trong khi còn đang ngồi trong lòng anh trai tôi? Hửm?"

Khương Khả Dư vừa nghe thấy lời này liền hừ cười một tiếng, bàn tay thon dài trắng nõn vòng qua Cố Tứ Lễ, ánh mắt tựa như sao trời nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, "Đúng vậy, tôi câu dẫn anh đó, vậy anh cắn câu chưa?"

Cố Tứ Lễ chậm rãi tiến gần sát cánh môi đỏ hồng mọng nước kia, "Vậy phải xem bản lĩnh của em đã."

Hắn hôn lên đôi môi Khương Khả Dư, cảm nhận đầu tiên chính là thật ngọt, hắn không ngừng liếʍ mυ"ŧ và chuẩn bị thâm nhập vào môi cô, khóe miệng đột nhiên truyền đến một cơn đau, "Tê!"

Cố Tứ Lễ buông Khương Khả Dư ra, giơ tay dùng lòng bàn tay lau lau khóe miệng, hừm, chảy máy.

Khương Khả Dư cười vui vẻ, tiến lên kiễng chân lại gần gương mặt yêu nghiệt của Cố Tứ Lễ, để sát vào bờ môi hắn, đầu lưỡi mềm mại liếʍ nhẹ miệng vết thương bên khóe môi.

"Nếu anh chưa cắn câu, tôi đây cần phải khiến anh chú ý hơn rồi." Nói xong cô lui về một bước, tùy ý đùa nghịch mái tóc dài còn chớp mắt hướng nhìn Cố Tứ Lễ, "Mau đến xem phần thử vai của tôi nha. Xin phép đi trước, lát nữa gặp."

Cố Tứ Lễ dựa vào bàn, nhìn bóng dáng Khương Khả Dư sung sướиɠ rời đi, vô thức sờ sờ khóe môi, ngay sau đó cúi đầu hừ cười, "Tiểu nha đầu."

Thời điểm Khương Khả Dư trở lại phòng chờ, số 11 cũng vừa mới đi vào.

233, "Ký chủ, Lý Lâm vừa nãy ghi lại video Cố Tứ Lễ và Lương Âm Âm, trong đó có chứa hình ảnh Cố Tứ Lễ đẩy Lương Âm Âm ra sau đó kéo coi đi, cô có muốn 233 tiêu hủy không?"

Khương Khả Dư lắc đầu, nhàn nhạt nói, "Không cần, đoán chừng Lý Lâm muốn dùng video này để ghép couple Cố Tứ Lễ ❤️ Lương Âm Âm. Chỉ là lúc này không biết cô nàng này có ghép đôi thành công hay không đâu. Càng loạn mới càng vui, đúng chứ."

"Số 12 Khương Khả Dư, đến lượt cô!"

Khương Khả Dư đi vào phòng, không gian cũng được sắp xếp mô phỏng theo hình thức sân khấu, cô đứng giữa nhìn 4 người đối diện: Tiêu Thần Dật đang cúi đầu ghi chú thứ gì đó, Cố Tứ Lễ với phong thái lười nhác khoanh tay ôm ngực ngồi tựa trên ghế nhìn chằm chằm cô, biên kịch và tác giả nguyên gốc cũng đồng thời đánh giá Khương Khả Dư.

Khương Khả Dư khom lưng chào hỏi, "Xin chào bốn vị ban giám khảo, tôi là Khương Khả Dư, số thứ tự 12."

Tiêu Thần Dật nghe thấy cái tên hơi quen, ngẩng đầu có chút hứng thú nhìn Khương Khả Dư, mở miệng hỏi, "Cô có tài năng gì? Biết ca hát không?"

Khương Khả Dư híp mắt giả ý cười, "Không biết ạ."

Cố Tứ Lễ và Tiêu Thần Dật, "......" Gạt người!

"Vậy cô có sở trường gì đặc biệt?"

"Đai đen Tae Kwon Do có tính không?"

Tiêu Thần Dật sờ chóp mũi, "Khụ! Xem ra tố chất thể lực của cô khá tốt ha. Được rồi, cô sẽ diễn đoạn này."

Nhân viên công tác đưa một đoạn kịch ngắn cho Khương Khả Dư, cô cúi đầu nhìn, đây là phân cảnh Diêu cơ nhi sau khi nhảy xong đứng trong hậu đài hút thuốc, là lần đầu tiên nàng gặp được nam chính Thịnh ngự lâm.

Khương Khả Dư nhớ rõ trong tiểu thuyết, lần đầu tiên Thịnh ngự lâm nhìn thấy nữ 2 Diêu cơ nhi, đánh giá nàng chính là: Mị mà không tục, lãnh không thể lường, dường như nàng là người ngoài cuộc nhìn thế tục loạn nhân qua sương khói mờ ảo. Nàng thối nát sa đọa, vậy mà đôi mắt lại tựa như bầu trời đầy sao, sạch sẽ thuần túy.

233, "Ký chủ cố lên! Cô là số một!"

"Cậu không cần nói tôi cũng biết, cảm ơn!"

Khương Khả Dư không biết diễn kịch, chỉ có thể thực sự coi mình chính là Diêu cơ nhi. Cô cầm điếu thuốc lá dựa vào ghế tựa, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Tứ Lễ một cái. Hắn dừng một chút, cư nhiên lại hiểu được ý tứ trong ánh mắt của cô, ra hiệu cho nhân viên công tác, "Cho cô ấy một cái bật lửa."

Tiêu Thần Dật lén nhìn qua Cố Tứ Lễ một cái, chú ý tới vết thương nơi khoé miệng kia, trong lòng cảm thán: Chậc chậc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Khương Khả Dư lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế, một tiếng "răng rắc" vang lên, bật lửa màu đỏ chói lấn át của ngọn lửa phất phơ, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kẹp điếu thuốc hút một ngụm, nhìn về phía hướng Cố Tứ Lễ nhẹ nhàng chậm rãi phun ra làn sương khói mờ ảo, "Ngài biết đây là phòng thay y phục của nữ nhân chứ?"

Cố Tứ Lễ nhìn bộ dáng mị thái lan tràn của cô, đáp lại lời thoại, "Biết."

Diêu cơ nhi, "Vậy ngài cố ý tới xem ta sao?"

Thịnh ngự lâm chần chờ một lát rồi trả lời, "Đúng vậy, nếu có mạo phạm đến tiểu thư thì xin thứ lỗi."

Diêu cơ nhi rõ ràng nhận ra nam nhân này căn bản không tới gặp nàng, trong mắt hắn không có sự si mê và chiếm hữu giống những nam nhân ngoài kia. Nhưng nàng cũng không để ý nam nhân này đến đây làm gì.

Sống lưng thẳng tắp của nàng đột nhiên thả lỏng dựa vào ghế, ánh mắt hàm chứa thu thuỷ, tay phải chống cằm, tay trái búng búng màn sương, cô nhìn nam tử anh tuấn cao lớn trước mặt, đột nhiên cười si ngốc, "Ngài thật đẹp mắt."

Tiêu Thần Dật, "Cắt! Đạt!!"

Khương Khả Dư thu lại cảm xúc, kỳ thật nhân vật Diêu cơ nhi này có tính cách vài phần tương tự cô, cái khác duy nhất chính là lý giải tình yêu.

Diêu cơ nhi dám yêu dám hận, nàng yêu mãnh liệt như lửa, bỏng rát người khác, thiêu đốt cả chính mình. Còn Khương Khả Dư không hiểu tình yêu, càng không tin tình yêu.