Chương 17

《 Kiêm Gia 》được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết mạng, lấy bối cảnh thời kỳ kháng Nhật, nội dung chủ yếu xoay quanh cặp nam nữ chính thanh mai trúc mã, bọn họ đều là con nhà giàu lớn lên mà không biết khó khăn. Còn nữ 2 là một vũ công, cô ấy yêu mị sa đoạ nhưng cũng cao lãnh tàn nhẫn, tựa như một bông hoa phát triển trong đầm lấy. Tuy vậy cô ấy đã gặp được tình yêu của đời mình, cuối cùng vì cứu nam chính mà hy sinh.

Lần đầu tiên Khương Khả Dư đọc tên nhan đề của truyện đã cảm thấy khá thích rồi.

《 thơ · Tần phong · Kiêm Gia 》

"Kiêm Gia bạc phơ, bạch lộ vì sương.

Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ."

Bốn lời thơ có ý hoài niệm về cố nhân, sau lấy tên "Kiêm Gia" nghĩa là nhớ về bạn bè nơi đất khách.

Lấy ý tưởng là nỗi nhớ cố nhân là tên nhan đề, cũng có nhiều đánh giá, suy nghĩ sâu xa. Trong tiểu thuyết đến khi chết nữ 2 vẫn hỏi nam chính, liệu hắn có từng yêu cô không, câu trả lời vẫn là không. Còn nữ 2 cuối cùng ôm lấy nam chính và nói bên tai hắn một câu, sau đó liền rời bỏ cõi trần. Kết cục của bộ truyện cũng không đề cập đến việc cô nói là gì, cho nên đến bây giờ vẫn là một dấu hỏi lớn.

Khương Khả Dư chuyên tâm hồi tưởng cốt truyện 《 Kiêm Gia 》, Lương Âm Âm bên cạnh đã đứng dậy chuẩn bị đi.

"233, đã nhanh vậy rồi hả?"

233, "Hình như tác giả nguyên tác cũng tới, cô ấy chưa hài lòng."

"Sai rồi, là Cố Tứ Lễ và Tiêu Thần Dật chưa hài lòng. Một tác giả bộ truyện gốc không có quyền lực to lớn bằng ý tưởng phải trái của đạo diễn đâu."

Khương Khả Dư trầm mặc một lát, kỳ quái nói, "Hôm nay còn có nhiều người càng phù hợp với hình tượng này hơn Lương Âm Âm, tại sao trong cốt truyện Lương Âm Âm vẫn được tuyển chọn vậy?" Cô dừng lại một chút, liền sau đó nói, "233, phát sóng trực tiếp cảnh thử vai đi."

233, "Đã rõ."

Khương Khả Dư nhìn thấy Tiêu Thần Dật trên màn hình buột miệng thốt ra "Mạn tỷ", lập tức biết tại sao lại như vậy. Lương Âm Âm trang điểm mô phòng Ôn Mạn, vốn khuôn mặt đã giống 3 phần, giờ lại đạt tới 8 phần. Trong tiểu thuyết giai đoạn này Lương Âm Âm căn bản không biết Ôn Mạn tồn tại mới đúng.

Khương Khả Dư nhìn sang Lương Âm Âm, nhìn đi nhìn lại càng thấy rõ vẻ mặt thất thần của Cố Tứ Lễ. Biết ngay mà, xem ra Lương Âm Âm này từ đầu đã biết Ôn mạn rồi, cũng nương vào cái nhan sắc có phần tương tự giống tình cũ mà cố ý tiếp cận Cố Tứ Lễ đây.

Khương Khả Dư mặt vô biểu tình, "233 này, tự dưng tôi hoài nghi trầm trọng chỉ số thông minh của mấy mục tiêu công lược này, không hiểu kiểu gì mà cứ gặp nữ chính là như bị thiểu năng trí tuệ vậy?"

233, "Ách...... Người xưa có câu: Tình yêu khiến con người ta mù quáng."

Khương Khả Dư cười lạnh, "Vậy thì cứ tiếp tục mù quáng đi. Khả năng cậu phải đi tìm ký chủ đời kế tiếp rồi."

233 ráng mỉm cười, "... tất nhiên là không. Độ hảo cảm của mục tiêu đối với ký chủ càng cao, hào quang nữ chủ cũng sẽ yếu bớt đi vài phần. Ký chủ không phát hiện sao, trước kia theo dõi Lâm An đều chỉ có một màn hư ảnh, bây giờ ít nhiều chỉ bị che mờ thôi."

Khương Khả Dư, "Ồ... Cậu cười thật xấu, lần sau đừng cười nữa"

233, "???!!!" Đây là trọng điểm sao?

Đột nhiên 233 sợ hãi kêu lên, "Ký chủ! Buổi thử vai của Lương Âm Âm đã kết thúc, Cố Tứ Lễ đang đưa cô ấy đi ra ngoài!"

Khương Khả Dư xoa xoa lỗ tai, "Này, nói nhỏ thôi, chỉ đường đi! Chúng ta cùng đi xem náo nhiệt."

Ở trong một góc khuất camera, Cố Tứ Lễ có chút mất khống chế khoá chặt Lương Âm Âm vào tường, cả người tản ra hơi thở bạo quân, "Ai bảo cô tới đây? Tại sao cô lại biết Ôn Mạn? Cô muốn làm gì?"

Đối mặt với ba câu truy vấn liên tiếp của Cố Tứ Lễ, Lương Âm Âm chỉ có thể nhu nhược khóc thút thít, lắc đầu hò hét bất lực hơn nữa còn thuận thế làm tiểu bạch thỏ, "Không biết, em không biết. Em không hề quen biết người kia, em chỉ đơn thuần thích anh, thích anh rất nhiều năm."

Cố Tứ Lễ sửng sốt trong nháy mắt, Lương Âm Âm nhấc gót chân lên muốn hôn hắn, Cố Tứ Lễ nhanh chóng hoàn hồn đã lùi về phía sau, nhưng vẫn bị chạm tới gần khoé miệng.

Gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của hắn đơ lại, vừa định phát hoả, liền nghe thấy thanh âm của Khương Khả Dư, "Ui da! Nhân vật này hoá ra được chọn sẵn rồi à, vậy đầu tiên phải chúc mừng ha?"

Lương Âm Âm sợ hãi tránh sau lưng Cố Tứ Lễ, muốn năm vạt áo của hắn nhưng lại bị Cố Tứ Lễ hất tay, làm cô ta ngã nhào xuống đất.

Cố Tứ Lễ ngữ khí trầm thấp có chút không kiên nhẫn, "Biến."

Lương Âm Âm nhìn bóng dáng Cố Tứ Lễ lôi Khương Khả Dư bước nhanh ra ngoài, một nụ cười âm trầm lạnh nhạt hiện trên khuôn mặt.