Chương 11

Giọng hát của Khương Khả Dư chứa đầy mị lực, nhìn như không quan tâm lười lười nhác nhác, lại là chủ nhân hát ra bài hát này.

Khương Khả Dư hát xong đến bên góc sân khấu trả lại micro cho Kỷ Phóng, tay không rút về, bàn tay to của Kỷ Phóng áp lên tay cô, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ phẫn hận, đôi mắt Khương Khả Dư đào hoa tự như mặt hồ lóng lánh mang ý vụ mê hoặc, câu môi cười với Kỷ Phóng, "Em trai nhỏ à, em lớn lên thật đẹp trai!"

Tên đàn em: "......" Phóng ca ghét nhất bị người khác gọi hắn là "em trai nhỏ", những loại người này đều sẽ bị anh Phóng đánh "chết".

Kỷ Phóng buông lỏng tay ra, đôi tay cắm vào túi quần, lạnh mặt nhìn Khương Khả Dư, nói: "Tôi không phải em trai."

Khương Khả Dư cười nheo mắt, giọng nói câu dẫn tới gần Kỷ Phóng, "Vậy... Anh trai nhỏ?"

Đàn em: "......" Tình huống này phát triển không hợp lý rồi?!

Kỷ Phóng mặt ngoài bất động thanh sắc, đôi tay bên trong túi quần lại găt gao nắm chặt, không khí còn phảng phất mùi hương thoang thoảng.

Cố Tứ Lễ nhìn tiểu yêu tinh đang trêu hoa ghẹo nguyệt kia rồi nhìn Kỷ Cẩn Yến mặt đen như Bao Công, rất có hứng thú. Cô gái này luôn có thể cho hắn nhiều kinh hỉ.

Hệ thống 233: "Ký chủ! Kỷ chủ! Mục tiêu đầu tiên và mục tiêu số 2 tới!"

Khương Khả Dư sửng sốt một chút, hất tóc, cười nhạo nói: "Sợ cái gì?" Sau đó tặng Kỷ Phóng một nụ hôn gió, cười nói, "Khương Khả Dư, tên của tôi."

Kỷ Cẩn Yến nhìn hai con người đang triền miên bên góc sân khấu, duỗi tay chỉnh lại cà vạt, ánh mắt không rời hai người kia, nói với Cố Tứ Lễ, "Cậu đi trước đi, Tiêu Thần Dật chờ cậu."

Cố Tứ Lễ nhếch mày, nhìn Kỷ Cẩn Yến bước nhanh tới sân khấu, hắn cắm đôi tay vào túi cà lơ phất phơ gợi khóe môi cười cười, "Ha ha! Cô gái này thật lợi hại!"

Hệ thống 233: "Ký chủ! Mục tiêu đầu tiên Kỷ Cẩn Yến đang đi tới chỗ cô!"

Khương Khả Dư nhìn Kỷ Cẩn Yến đi tới nhíu mày, "Sao tôi đi đâu cũng gặp phải họ vậy? Không phải tổng tài và ảnh đế rất bận sao?!"

Khương Khả Dư còn chưa kịp hỏi Kỷ Cẩn Yến "Sao anh lại tới đây?" đã nghe thấy Kỷ Phóng kinh ngạc chào Kỷ Cẩn Yến, "Chú!"

Khương Khả Dư: "...... 233, tôi vừa mới nghe cái gì vậy, tai tôi có lãng không :) "

Hệ thống 233 cũng rất kinh ngạc: "Ký chủ, Kỷ Phóng là con của anh trai Kỷ Cẩn Yến."

Kỷ Cẩn Yến hướng Kỷ Phóng hơi gật đầu, sau đó kéo tay Khương Khả Dư lên cầu thang.

Khương Khả Dư hồi phục tinh thần, theo bản năng muốn rút tay ra, không nghĩ tới Kỷ Cẩn Yến càng nắm chặt.

Khương Khả Dư dừng bước, không chịu đi. Kỷ Cẩn Yến không còn cách nào quay đầu lạnh mặt nhìn cô, "Cô muốn ở chỗ này tiếp tục đùa giỡn cháu trai tôi?"

Khương Khả Dư: "......"

Khương Khả Dư giữ nụ cười tươi quay lại vẫy vẫy tay Kỷ Phóng, "Em trai, lần sau tỷ tỷ sẽ quay lại tìm em."

Khương Khả Dư chưa kịp hôn gió lần nữa đã lại bị Kỷ Cẩn Yến lôi đi.

Kỷ Phóng đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ suy nghĩ sâu xa, tên đàn em tỉnh lại từ khϊếp sợ, vỗ vỗ bả vai Kỷ Phóng tiếc nuối, nói: "Hóa ra là dì nhỏ của anh."

Kỷ Phóng ném cánh tay tên kia ra, cười mắng, "Mày đi."

Kỷ Cẩn Yến kéo Khương Khả Dư tới phòng VIP tầng hai, Khương Khả Dư bị kéo cũng không hỏi không nói lời nào, chính là không muốn phản ứng lại hắn.

Tầng hai của quán bar được xây theo cấu trúc vòng tròn, các phòng VIP đều hướng thẳng tới sân khấu nhưng ngăn cách bởi một khối pha lê mạ vàng, người bên trong có thể nhìn xuống khán đài sân khấu, từ bên ngoài vòng tròn không thể thấy được trong đó làm gì, có tính tư mật tốt.

Cố Tứ Lễ nhấp rượu trầm mặc nhìn xuống sân khấu, vẻ mặt Tiêu Thần Dật lộ ra hứng thú, "Tình huống gì đây a? Anh hai không phải đã cong thành nhan muỗi sao? Cô gái này là ai vậy?"

Phó Sanh ngồi một bên uống trà, nhàn nhạt nhìn Tiêu Thần Dật đang hưng phấn, "Cậu quản quá nhiều."

Tiêu Thần Dật liếc thấy Phó Sanh uống trà, "Đại ca, anh tới quán bar uống trà hả? Anh đang dưỡng lão à!"

Kỷ Cẩn Yến đưa Khương Khả Dư vào phòng, tiếng nói chuyện nháy mắt cũng dừng lại, ba người kinh ngạc, vậy mà còn mang người đến!

Khương Khả Dư mới vào phòng còn chưa nhìn kỹ xem có người nào đã nghe thấy âm thanh hệ thống 233: "Tinh! Mời ký chủ tiến hành công lược mục tiêu số 5, Tiêu Thần Dật. Ký chủ đã kích hoạt cốt truyện tiểu thuyết 《 Con đường truy thê của đạo diễn ngạo kiều 》, mời ký chủ xem xét."

Khương Khả Dư: "Bọn họ quen biết nhau à? Bạn bè?"

Hệ thống 233 nói nhỏ nhỏ: "Không phải, đều là họ hàng..."

Khương Khả Dư mỉm cười: "...... Thật tốt, người một nhà chỉnh tề!"

Kỷ Cẩn Yến kéo Khương Khả Dư vào góc sô pha, ba người cùng ngồi xem kịch, coi như chỉ làm nền cho Kỷ Cẩn Yến.

Kỷ Cẩn Yến không giới thiệu Khương khả Dư, Khương Khả Dư đơn giản cũng không nói lời nào, rũ mắt nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của mình.

Tiêu Thần Dật tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Khương Khả Dư nhịn không được bệnh nghề nghiệp lại trỗi dậy, "Vị này nên xưng hô như thế nào? Có hứng thú với điện ảnh chứ? Tôi là Tiêu Thần Dật, đạo diễn, không biết cô đã nghe qua chưa. Gần đây tôi đang chuẩn bị một bộ phim mới《 Kiêm Gia 》, nam 1 Cố Tứ Lễ, vị ngồi bên trái tôi, biên kịch Phó Sanh, vị bên phải tôi đây."

Tiêu Thần Dật đã kịp thời lấy lại bầu không khí, thuận tiện cũng giới thiệu qua Cố Tứ Lễ và Phó Sanh, nhìn mặt Khương Khả Dư trong mắt hiện ra tia hưng phấn.

Khương Khả Dư ngốc ngốc chớp mắt, ngay sau đó cười lên, mỹ nhân cười khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt của bốn người đàn ông lập tức tập trung vào Khương Khả Dư.

Khương Khả Dư Dư dùng bàn tay tinh tế chống cằm, ngước mắt nhìn Tiêu Thần Dật, đôi mắt đào hoa có chút ửng hồng, như có như không tình ý triền miên, cô đè thấp giọng nói mang theo vài tia mị hoặc cùng kính nể, "Vậy đạo diễn Tiêu, anh thấy tôi hợp với nhân vật nào?"