Chương 10

Hệ thống 233: "Ký chủ không qua đó sao?"

Khương Khả Dư rũ mắt quơ quơ ly rượu, một ngụm uống cạn, "Quấy rầy người khác yêu đương là không tốt."

Hệ thống 233: "...... Nhưng hắn là mục tiêu công lước của ký chủ."

Khương Khả Dư lại cự tuyệt lời mời của người đàn ông ngồi cạnh, mới chậm rì rì nói với 233: "Đêm nay tôi chơi tới bến."

"⊙.⊙"

Khương Khả Dư đứng dậy hất mái tóc hơi uốn dài, dáng người yểu điệu đi tới sân khấu. Cô đứng trên đó nhảy múa cùng vài người đàn ông.

Ánh mắt nam nhân xung quanh đều dừng trên thân thể Khương Khả Dư tùy ý đánh giá, có tham lam, có ca ngợi và cũng có ác ý. Khương Khả Dư không để bụng, cô hưởng thụ ánh mắt chăm chú của mọi người chẳng sợ cả khi nó tràn ngập ác ý.

Nhảy một lúc Khương Khả Dư đã mệt, cô đẩy người đàn ông xuất hiện hiện tượng sinh lý đang dán trên người mình. Đi tới quầy bar, nghiêng người dựa vào quầy nhìn ca sĩ sắp lên diễn.

Âm nhạc DJ sống động truyền đến, "Xin mời đến với màn trình diễn của anh Phóng!" Đám người phía dưới hò hét hoan hô như fan girls gặp được thần tượng.

Hệ thống 233: "Tinh! Mời ký chủ tiến hành công lược mục tiêu số 4, Kỷ Phóng. Ký chủ đã kích hoạt cốt truyện tiểu thuyết《 Nhật ký giáo bá hoàn lương 》. Mời ký chủ xem xét."

Khương Khả Dư tay cầm ly rượu run run, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thiêu niên cầm micro trên sân khấu, "...... Cậu ta thành niên chưa?"

Hệ thống 233: "... Chưa, 17 tuổi cấp ba."

Khương Khả Dư giật giật khóe miệng, "Đùa bỡn thể xác và tinh thần của trẻ vị thành niên? Thật không tốt."

Hệ thống 233 nhược nhược nói: "Một chú chó nhỏ, câu chuyện tỷ đệ luyến cũng khá tốt nha..."

Khương Khả Dư nhìn thiếu niên kiêu ngạo trên sân khấu, lạnh nhạt nói: "Cậu xác định là chó con?"

"Vậy... Tiểu chó săn*?"

[Tiểu chó săn: đẹp trai, tính cách bạo, khốc, chưa lớn đã có phong thái của bá đạo tổng tài, bạn trai lực max.]

"A!"

Khương Khả Dư gọi một ly rượu mạnh, rượu chảy qua yết hầu lại càng kí©h thí©ɧ đại não cô. Cô có chút say, nhưng đại não có cồn kí©h thí©ɧ làm hưng phấn hoạt động.

Bỗng tiếng hát trầm thấp mê người cùng chất giọng khàn khàn độc đáo của thiếu niên vang lên:

"Cô đơn mới nói yêu, vì sao em muốn như vậy

Lúc trước ai nói đã yêu vĩnh viễn không xa rời

Thiên hoang địa lão là gì, thiên trường địa cửu là gì

Yêu vì sợ người cô đơn, vì cô đơn mới tồn tại

Cô đơn khi yêu rốt cuộc nên yêu không

Em từ đầu đã không yêu nhưng tôi sao còn mãi vương vấn"

Khương Khả Dư híp mắt nhìn cậu thiếu niên hát bản tình ca bi thương, nét mặt không còn vẻ khinh thường kiêu căng lúc đầu, giống như đế vương thiên hạ không biết nhân gian đau khổ.

Khương Khả Dư quay đầu chỉ vào sân khấu hỏi anh trai pha rượu, "Tôi có thể lên đó hát không?"

Anh trai nhìn nhìn Kỷ Phóng hát trên sân khấu mà lắc đầu, "Tôi không biết chính xác lắm, đây là khoảng thời gian solo của anh Phóng, cô phải có sự đồng ý của cậu ấy."

Khương Khả Dư gật đầu, lại lơ đãng hỏi: "Anh Phóng?"

Anh trai pha chế cười to, "Đã như vậy rồi, từ khi chúng tôi làm việc đã gọi như thế."

Khương Khả Dư cong khóe môi, ngón tay thon dài vô thức quấn nhẹ sợi tóc dài, "Cặp đôi kéo nhau đó đi đâu rồi?"

Hệ thống 233: "Mục tiêu số 3 Phó Sanh ở phòng VIP tầng hai cùng bạn hắn uống rượu."

Khương Khả Dư nhướng mày, "Bạn? Không phải bạn gái nhỏ sao?"

"Không, hiện tại bọn họ chỉ là quan hệ thầy trò."

"Ừ."

Khương Khả Dư nâng bước tới sân khấu, vừa lúc Kỷ Phóng mới hát xong một bài. Ánh đèn lập lòe rọi thẳng tới Khương Khả Dư, đàn em bên cạnh hút một hơi, "Tiểu tỷ tỷ trông thật yêu nghiệt a."

Không thể nghi ngờ Khương Khả Dư xinh đẹp hút mắt, cô xinh đẹp theo kiểu yêu dã linh diễm, bên ngòi có chút giảo hoạt mị hoặc, một đôi mắt tinh tế, lại nhẹ nhàng bâng quơ, bình tĩnh lại thâm thúy, mắt đào hoa chớp động như mộng ảo dẫn người hãm sâu.

Kỷ Phóng nhìn Khương Khả Dư nhất thời thất thần, đến khi đàn em thọc thọc cậu, cậu mới thanh tỉnh. Kỷ Phóng có chút xấu hổ nhìn Khương Khả Dư hỏi: "Chị... "

Không đợi cậu nói tiếp, Khương Khả Dư liền mở miệng, "Tôi có thể hát bài này chứ?"

Kỷ Phóng khôi phục tư thái kiêu ngạo khó thuần, nhìn chằm chằm mặt Khương Khả Dư vài giây mới lãnh đạm nói, "Có thể."

Khương Khả Dư cười tươi nhìn cậu, thời điểm nhận lấy micro còn như có như không gãi gãi lòng bàn tay Kỷ Phóng.

Kỷ Phóng đứng gọn vào một bên sân khấu, lòng bàn tay phải còn sót lại vài tia tê dại, cậu còn không kịp cảm thụ, liền nghe thấy tên đàn em kích động nói bên tai hắn, "Tiểu tỷ tỷ nhìn em cười, trời ơi! Em yêu rồi, đây là thần tiên tỷ tỷ từ nơi nào đến vậy a!"

Kỷ Phóng: "......" Cô ấy cười với lão tử! Cô ấy còn trêu đùa lão tử!

Khương Khả Dư cầm micro, bảo DJ muốn hát, nhạc đệm sống động vang lên, cô không chút để ý bắt đầu cất giọng:

"Căn phòng tràn ngập mùi hương

Người xa lạ rúc vào ngực anh

Đó là bộ dạng ban đầu

Tôi biết không nên thương anh

Anh sinh hoạt nơi phồn hoa

........."

Kỷ Cẩn Yến cùng Cố Tứ Lễ tiến vào, Cố Tứ Lễ đã trang bị đủ thứ, nhìn quán bar cảm thấy tức cười, "Tiêu Thần Dật ở chỗ nào? Không biết có paparazzi ở đây quay lén tôi không? Còn vào quán bar!"

Dứt lời liền nghe được tiếng hát rất quen tai, nghi hoặc quay đầu nhìn Kỷ Cẩn Yến, "Anh, tôi hình như đã từng nghe thấy âm thanh này......"

Nói xong đã thấy Ký Cẩn Yến gắt gao nhìn chằm chằm sân khấu.

"Làm sao vậy...?" Ngay sau đó cũng nghiêng người nhìn lại, "Ồ, thật đúng là tiểu hồ ly!"