Chương 12

Phó Sanh khôi phục tinh thần, nâng gọng kính, sau đó ba người anh em của mình, tay phải đưa lên miệng khụ khụ hai tiếng, nhìn Khương Khả Dư theo thói quen mỉm cười, "Không biết cô tên gì?"

Khương Khả Dư thu lại ý cười, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phó Sanh văn nhã ôn nhuận, "Khương Khả Dư."

Phó Sanh quét mắt nhìn ba người rồi không nói chuyện nữa, cầm lấy ly trà tiếp tục thảnh thơi uống.

Khương Khả Dư hứng thú nhìn Phó Sanh, quay đầu nghe thấy âm thanh kích động của Tiêu Thần Dật, "Nữ 3! Nữ 3 có thể chứ? Cô thực sự rất thích hợp với nhân vật này! Nhất định sẽ bùng nổ!"

Khương Khả Dư dựa vào ghế sô pha liếc xéo Kỷ Cẩn Yến và Cố Tứ Lễ, xoay mặt cái lại thành một bộ dáng bất lực nhỏ yếu thuần khiết mới bước vào xã hội nhìn Tiêu Thần Dật, "Không cần diễn thử chứ? Tôi... Tôi không biết diễn."

Tiêu Thần Dật quan sát khuôn mặt đột nhiên thay đổi của Khương Khả Dư, trong mắt chợt lóe ánh sáng, "Không sao hết, tôi có thể dạy cô."

Kỷ Cẩn Yến, Cố Tứ Lễ và Phó Sanh: "......" Mặt mũi cậu đâu!

Khương Khả Dư bị chọc cười, "Thật đúng là khéo, hai ngày nay tôi muốn đi thử vai nữ 2 《 Kiêm Gia 》."

Tiêu Thần Dật nhíu mày, "Thử vai nữ 2? Cô tên gì nhỉ?"

"Khương Khả Dư."

"Nghe rất quen... Tôi biết! Cô là tiểu tình nhân của anh ba? Không đúng a, ngày hôm qua hắn muốn cho ai đi thử vai?" Tiêu Thần Dật hoảng sợ nhìn Cố Tứ Lễ: "Anh ba! Anh dám chơi vậy? Đem tiểu tình nhân vào đoàn phim?"

Phó Sanh uống trà thiếu chút nữa phun ra, Cố Tứ Lễ tặng cho Tiêu Thần Dật một cái đánh vào ót, Kỷ Cẩn Yến ngồi bên cạnh Khương khả Dư mặt lạnh đen không ké răng, tản ra khí lạnh.

Khương Khả Dư cười tủm tỉm nhìn bốn người, ngữ khí nhẹ nhàng trả lời, "Sao đây, hôm nào đó tôi cũng muốn gặp vị "tình địch" này, dù sao thì tôi cũng đã nỗ lực cả một đêm, còn bị ăn đánh. Tôi cũng không thể thua được, vị tỷ tỷ kia có cái gì tôi cũng muốn có cái đó. Đúng không, Cố ảnh đế?

Cố Tứ Lễ bị Khương Khả Dư trêu chọc, Tiêu Thần Dật lại nhảy vào nói, "Hắn lăn lộn với cô cả đêm mà vẫn đánh cô sao?" Sau đó nhìn Cố Tứ Lễ với vẻ mặt ghét bỏ, "Anh ba, tôi không nghĩ tới anh còn chơi tàn bạo như vậy, anh làm tôi quá thất vọng rồi."

Cố Tứ Lễ đạp vào chân Tiêu Thần Dật, "Cậu câm miệng đi!"

Phó Sanh nhìn Khương Khả Dư cười vui mừng ngã vào người Kỷ Cẩn Yến, Kỷ Cẩn Yến lại một tay ôm lấy cô để không bị ngã xuống, híp híp mắt.

Bốn người đàn ông thu lại vui đùa, bắt đầu đi vào việc chính. Khương Khả Dư biết ý đi tới kính pha lê ngắm Kỷ Phóng dưới sân khấu ca hát.

Tiêu Thần Dật uống ngụm rượu, hỏi Kỷ Cẩn Yến, "Buổi tuyển chọn kia cần đạo diễn tới không? Anh tìm một ảnh đế nữa giống anh ba là được mà, tôi thật sự không thể đến, nhìn những người mới còn không biết trời cai đất dày khiến tôi muốn cũng không nhìn nổi."

Cố Tứ Lễ hừ cười, chỉ chỉ Khương Khả Dư, "Vậy cô gái đó cũng không muốn nhìn sao?"

Tiêu Thần Dật không quan tâm nói, "A, không phải anh hai mang tới sao, huống chi lớn lên thật xinh đẹp, có vẻ là chưa đυ.ng tới dao kéo đâu, làm bình hoa trong phim cũng khá vui. Nhưng có vẻ, cô bé này còn rất có dã tâm, còn muốn đóng nhân vật nữ 2 Diêu Cơ."

Phó Sanh ở một bên phẩm trà, nghe bọn họ nóu chuyện, liếc qua Khương Khả Dư đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, giống như thấy cái gì đó rất vui, cứ cười mỉm suốt.

Phó Sanh thu hồi ánh mắt, vuốt ve ly trà, ôn hòa mở miệng, "Kỷ Phóng có lẽ sẽ tham gia một tiết mục, hãy dạy cậu ta thật tốt."

Tiêu Thần Dật, "Tôi dạy thằng nhóc đó? Tính tình nổi loạn của cậu ta không thể một mình tôi dạy được, tôi không thể khống chế nổi con sói nhỏ đó. Đại ca, anh không phải sẽ đi sao? Anh dạy nó đi!"

Phó Sanh nhàn nhạt liếc Tiêu Thần Dật, "Tôi dạy cậu ta viết kịch bản à?"

Tiêu Thần Dật: "......"

Cố Tứ Lễ lười nhác dựa vào sô pha, gác chéo chân dài, "Anh không chọc vào Kỷ Phóng thì cậu ta sẽ không nổi điên."

Khương Khả Dư trong đầu nhìn giao diện độ hảo cảm, Kỷ Cẩn Yến 37% , Cố Tứ Lễ 23% , Phó Sanh 1% , Kỷ Phóng 9% , Tiêu Thần Dật 0%.

Hệ thống 233: "Trời ạ, độ hảo cảm của Tiêu Thần Dật lại là 0, quả nhiên lời nói của đàn ông không thể tin được."

Khương Khả Dư cười: "Một lời "tiểu tình nhân" đều để lại mặt mũi cho Kỷ Cẩn Yến, đừng tin lời nói của đàn ông, trừ phi cậu chơi lại nổi."

Khương Khả Dư một mình nhàm chán muốn đi dạo, vừa lúc Kỷ Cẩn Yến nhìn cô, "Cô đi đâu?"

Kỷ Cẩn Yến nói một câu, một chút bá chiếm khiến ba người còn lại tập trung tới người Khương Khả Dư.

Khương Khả Dư cầm túi xách, nhìn bốn người bọn họ, câu môi cười, "Đi toilet... Muốn đi cùng không?"

Bốn người đàn ông: "......"