Chương 4: Nhịn nhục hoặc chết

“Ngoan rồi sao?”

Chị Lệ đi tới, ngồi xổm trước mặt cô.

Tống Hoan cắn chặt môi, không chịu hé răng.

Chị Lệ cười cười, đem bậc lửa rít 1 điếu thuốc.

“Em gái, khuôn mặt cùng dáng người em đều không tệ, em ở đây làm gái chắc chắn sẽ bán được giá cao. Anh Phó nói chỉ cần em ngoan ngoãn ở đây 3 năm, tiền mà ba em nợ toàn bộ sẽ được xóa bỏ.”

“Người ta ở bên ngoài làm công nhân trong vòng 3 năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.”

“Nghề này tuy cũng không sạch sẽ nhưng em cũng không có quyền lựa chọn không phải sao?”

“Nghe lời chị, em hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận, làm việc thật tốt, có lẽ anh Phó vui vẻ, còn có thể thả tự do cho em sớm hơn.”

“……”

Tống Hoan không phải đứa ngốc, những lời tẩy não này không phải cô nghe không hiểu, nhưng cô hiện tại là kẻ cùng đường, 1 biện pháp cũng không có.

Cô thống hận hoàn cảnh của mình, nhưng lại bất lực phản kháng.

Vận mệnh cô giống như 1 cánh rừng hoang vu bất tận, chói chặt lấy cô, khiến cô không thể hô hấp.

Những ngày tiếp theo, ban ngày sẽ có người dạy cô cách hầu hạ đàn ông, buổi tối sẽ có người bày cô cách bảo dưỡng thân thể.

Đôi khi chị Lệ sẽ đến thăm cô, nói cô nghe những quy tắc nơi đây.

Hóa ra làm đĩ cũng có đĩ hạng sang, đĩ hạng thường.

Gái đứng đường là loại gái rẻ tiền nhất, hai ba trăm cũng có thể ngủ với họ. Những cô gái này không có người che chở bảo kê, nhiều lúc có thể bị khách hàng chơi đùa đến chết.

Mà gái ở câu lạc bộ thì không giống bọn họ.

Bất luận người biểu diễn trên sân khấu hay những cô gái đi ngủ đêm với khách, tất cả đều được anh Phó bảo kê, sòng bạc kia cũng là địa bàn của hắn.

Bọn họ cái gì cũng dám làm. Sau lưng lại có mối quan hệ nên nuôi ra 1 đám xã hội đen. Nói nơi này giống nhà thổ vua chúa cũng không quá.

Phó Khâm như 1 tấm bảo hiểm, 1 giấy phép lao động cho các cô gái ở đây.

Chị Lệ nhiều khi cũng không nhịn được mà thở dài, cô đúng là sinh viên, đầu óc vô cùng thông minh, dạy cô cái gì cô đều hiểu rất nhanh.

Tống Hoan cái gì nên học cũng học xong rồi, vết thương trên người cũng không ít.

Chớp mắt liền đến ngày cô bị đem đi đấu giá đêm đầu tiên.

Chị Lệ sợ cô sẽ không thành thật, còn đặc biệt cố ý chạy đến hậu trường cảnh cáo cô một phen.

Nơi này tất cả đều là người của Phó Khâm, cô nếu dám có chút ý nghĩ chạy trốn hay làm bị thương khách hàng, không chỉ Tống Tam Minh bị gϊếŧ, mà cô cũng đừng mong sống xót.

Tống Hoan cười khổ. Ở trước người cường thế như vậy, cô trừ bỏ ẩn nhẫn thì làm gì có năng lực phản kháng nào.

Trừ khi có thể chắc chắn đâm đối phương một nhát liền mất mạng, nếu không chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn an phận thủ thường.

Chị Lệ rất là vừa lòng, “Cô sớm nên hiểu thông thì đã không ăn nhiều khổ như vậy.”

Tống Hoan dáng người tuy rằng mảnh khảnh, nhưng chỗ nên có da thịt thì không hề nhỏ tí nào, ngực mông đều to, eo nhỏ thon thon 1 đôi tay có thể ôm hết, làn da trắng như sữa bò.

Đây là lần đầu tiên cô mặc quần áo hở như vậy, cũng là lần đầu tiên trang điểm tỉ mỉ đến thế.

Cô cùng các cô gái còn lại bị đưa đến sân khấu câu lạc bộ.

Nói hay thì là các cô đang trình diễn, nói thẳng thì các cô là mặt hàng cho khách hàng lựa chọn.

Tống Hoan là gái còn trinh, lại xinh đẹp nên cô là người đi cuối cùng.

Câu lạc bộ ánh sáng mịt mờ, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn mờ mờ làm người ta hoa mắt, âm thanh từ tiếng nhạc không ngừng, nhóm khách VIP ngồi ở ghế dài, trong lòng ngực đều ôm những em gái xinh đẹp, trên bàn khắp nơi đều là thuốc lá cùng rượu quý, toát lên vẻ xa hoa thối nát.

Phó Khâm ngồi ở lầu hai nhìn xuống thu hết tất cả vào mắt, giống như đế vương đang tuần tra giang sơn của mình.

Hắn nửa híp mắt, lười biếng dựa vào sô pha, tay rít điếu thuốc lá.

Hoàng Mao cười nham hiểm: “Đại ca, buổi tối hôm nay nữ sinh viên kia là người diễn chính, anh có muốn giữ lại để mình chơi không ạ?