Chương 3: Nhịn nhục hoặc chết

Phó Khâm đang đưa ra mệnh lệnh chứ không hề thương lượng.

Tống Hoan thậm chí còn chưa kịp nói lời nào đã bị cưỡng chế bắt đi câu lạc bộ đêm tại sòng bạc.

Nơi này giống như 1 cái hố đen, chiếm lấy toàn bộ thân xác cô.

Mấy năm nay cô giúp ba trả nợ nhiều lần, ra vào đây cũng vài lần những chưa bao giờ cô nghĩ tới có 1 ngày cô sẽ là thành viên nơi đây. Những cô gái ở nơi này cũng không có đi làm. Tất cả họ đều hút thuốc nói chuyện phiếm, mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra khắp nơi.

Hoàng Mao thô bạo ném cô xuống đất, hấp dẫn không ít ánh mắt người lạ. Hoàng Mao ngó thấy người phụ nữ từ đang đi tới bèn cười hì hì nói: “Chị Lệ, con nhỏ này mới đến, vẫn còn sạch sẽ, anh Phó nhờ chị dạy dỗ nó giúp!”

Chị Lệ nhìn như mới 40 tuổi, cô ta mặc 1 chiếc sườn xám khoe rõ dáng người quyến rũ, mái tóc đen nhánh xoăn nhẹ đến cổ.

Đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên cho tôi nhìn xem.”

Tống Hoan trong mắt tràn đầy không cam lòng, cắn chặt hàm răng. Trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, hoảng loạn, cùng với sự phẫn nộ to lớn.

Cô nắm chặt ngón tay, nói với Hoàng Mao: “Tôi phải đi về, tiền tôi sẽ nghĩ cách trả hết cho các anh!”

Cô vừa dứt lời, một cái tát liền in hằn trên mặt cô.

Tống Hoan không kịp phòng ngừa, mắt thường cũng có thể thấy được má cô đang dần đỏ lên, khóe môi cũng bị rướm máu.

Đầu cô ong ong, trống rỗng.

“Thật thiếu dạy dỗ” Chị Lệ trong mắt khinh thường, “Đi vào nơi này, mày chính là thứ bán thân, ai cũng có thể làm chồng được, hãy nhớ rõ thân phận của mình!”

Tống Hoan mở to hai mắt nhìn, bên trong mắt tràn đầy lửa giận, giống như là lên cơn điên, cô nhịn không được kịch liệt phản kháng giãy giụa, lập tức liền có cô gái đem cô ấn ngã xuống mặt đất, giày cao gót hung hăng dẫm lên trên mặt cô.

Tống Hoan vẫn không phục, một thân phản kháng nói: “Tôi và các cô không giống nhau!! Các cô đang bắt ép người, là phạm pháp!”

Chị Lệ không kiên nhẫn vẫy vẫy tay. Cái loại sinh viên tự cho mình cao sang là phiền toái nhất.

Các cô gái thực mau liền hiểu ý tứ cô, lập tức liền có người túm tóc Tống Hoan, kéo lê cô đến phòng thay đồ bên cạnh.

Thực mau, bên trong phòng liền truyền đến tiếng tay chân đấm đá cùng với âm thanh nhục mạ……

Mọi người đối với những chuyện như này đã sớm nhìn mãi thành thói quen.

Thiếu nữ còn trinh, không phải tự nguyện đem bán mà là bị ép buộc, tâm lý phản kháng như thế cũng thật bình thường.

Thật ra mọi chuyện cũng giải quyết khá dễ dàng, cứ ép khách già trẻ lớn bé nào cũng phải ngủ thì sau vài lần những cô gái đó cũng sẽ chấp nhận số phận.

Hoàng Mao thấy nhiều thành quen, liền dẫn đàn em đi về.

Ở nơi này ngày đêm chẳng phân biệt được, đợi đến khi Tống Hoan trở ra, cũng không biết hiện tại là mấy giờ.

Cô chỉ biết thân thể của mình rất đau, từ lỗ chân lông cho đến từng tế bào, tất cả đều tràn ngập đau đớn.

Đám kỹ nữ kia khi đánh cô cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, không đánh trên mặt cô, chỉ đánh vào người.

Theo luật lệ tại đây, lần đầu của các cô gái sẽ bán được cái giá tốt.

Đánh vào mặt cô, chị Lệ liền sẽ không hài lòng, đến lúc đó người sưng mặt chính là bọn họ.

Trong đó một cô gái trước khi đi có nói: “Em gái, em cũng đừng trách chúng tôi, đã tới nơi này thì phải tuân theo luật lệ nơi này, em đừng làm trái ý bọn họ!”

Tống Hoan đáy mắt toàn là tơ máu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống dưới.

Cuộc đời cô là 1 trang u ám, tiền mười mấy năm qua dùng để trả nợ, cô cố gắng hết sức mới thi đậu một trường đại học tốt, vốn nghĩ rằng cuộc đời có thể nhẹ nhàng hơn, không cần phải vất vả như xưa nhưng ông trời cứ trêu đùa lại lần nữa đem cô túm vào trong bóng đêm.