Chương 5: Hắn hối hận

Phó Khâm hơi do dự, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt thiếu nữ quật cường không chịu thua, đôi mắt như con nai ngây thơ, môi đỏ mê hoặc.

Hắn thích phụ nữ xinh đẹp.

Nhưng không thích phụ nữ xinh đẹp văn hóa.

Đặc biệt, là ghét nhất phụ nữ vừa xinh đẹp, vừa có văn hóa, lại cứng đầu.

Hắn đã điều tra qua gia cảnh Tống Hoan, người cha thì ham mê bài bạc, mẹ cũng theo người tình bỏ chạy, cô tự mình đi làm thêm nhiều công việc, chẳng những phải tự mình ăn học, còn phải thay cha trả nợ, nhưng cho dù hoàn cảnh có khốn khổ đến đâu, cô vẫn đậu vào trường đại học tốt nhất.

Hoàn cảnh đáng thương lại cảm đông, nhưng không đủ để lay động hắn, bước vào chỗ này, sau lưng ai mà chẳng có chuyện xưa.

Phó Khâm lạnh băng: “Phụ nữ lúc nào cũng có thể chơi, nhưng hôm nay không được.”

Tới đây hôm nay đều không phải người bình thường, người trong tối hay sáng đều có, chuẩn bị chắc chắn không thể thiếu, có thể dùng phụ nữ xinh đẹp để tạo mối quan hệ, không đáng phí tâm tư vào việc khác.

Hoàng Mao nhịn không được dơ ngón cái, “Đúng là anh Phó!”

Anh Phó thật sáng suốt, nếu đổi lại là hắn, đã sớm nhịn không được ngủ với cô.

Muốn thử xem nữ sinh viên cùng kỹ nữ, ngủ đến tột cùng sẽ có cái gì khác nhau?

Lúc này, đột nhiên cách đó không xa âm thanh ồn ào náo động truyền đến, một người đàn ông trung niên đi tới, tiếng cười sang sảng.

Bạch Hoành Lâm cười ha hả nói: “Ông chủ Phó, câu lạc bộ đúng là càng làm càng lớn, công việc càng ngày càng tốt.”

“Chú Bạch quá khen, cơ ngơi này đều do chú trợ giúp cả thôi.”

Phó Khâm đứng dậy cười, hắn đã quen với việc ứng phó trò chuyện kiểu này.

Bạch Hoành Lâm là người bán ma túy chủ yếu ở đây, địa bàn có Miến Điện, Tam Giác Vàng, Thái Lan, bề ngoài thì trong hòa nhã, thân thiện nhưng thực chất thủ đoạn ông ta rất máu lạnh, làm người tàn nhẫn.

Phó Khâm bởi vì lợi ích hợp tác, ngày thường cùng ông ta giao lưu rất thân cận.

Một bên đưa tiền, một bên đưa đồ.

Phó Khâm câu môi, “Chú đã tới chậm, mau tự phạt 3 ly đi nào.”

“Thằng nhóc này, ngay cả chú cũng không buông tha.”

Bạch Hoành Lâm cười cười, lại rất nể tình, uống một hơi cạn sạch.

Đám người bọn họ tất cả đều ngồi xuống, các vệ sĩ xung quanh lại cũng chưa lui ra, đều đứng bên cạnh chủ của mình, bảo vệ họ 24h.

Bạch Hoành Lâm móc ra xì gà, người hầu lập tức tiến lên bậc lửa, hít mây nhả khói.

“A khâm, nghe nói cháu đã chuẩn bị tiết mục đặc biệt?”

Phó Khâm cười, “Hàng ở Đông cảng, chú Bạch bán cho cháu một ân tình lớn như vậy, tất nhiên là phải có qua có lại rồi.”

Hắn làm hơn một nửa ma bài bạc đều nghiện ma túy, công việc tất nhiên là không cần phải nói, khoảng thời gian trước công an quản nghiêm, hàng hóa bên ngoài vào không được, câu lạc bộ cung không đủ cầu, cũng may Bạch Hoành Lâm ra mặt, mọi chuyện mới được giải quyết.

Phó Khâm xem như thiếu ông ta một ân tình.

Có thể cùng loại người này duy trì quan hệ tốt, nguy hiểm tuy lớn, nhưng ích lợi phong phú.

Bạch Hoành Lâm hứng thú bừng bừng, rất là chờ mong tiết mục từ hắn.

Lúc này, toàn bộ ánh đèn vũ trường tối sầm xuống.

Tất cả mọi người đều hơi ngơ, khoảng một giây đồng hồ sau, ánh đèn đều tụ họp tại sân khấu.

Âm nhạc vang lên, ánh đèn hỗn loạn, các cô gái mặc bikini gợi cảm khoe thân hình nóng bỏng bước ra.

Các cô đi đấu giá, bước đi tất nhiên sẽ khác với người mẫu thông thường, vải dệt đơn giản tới mức chỉ che khuất đầṳ ѵú, qυầи ɭóŧ lọt khe thậm chí có thể nhìn đến tiểu huyệt, tất cả các cô đều õng ẹo tạo dáng, khoe khoang quyến rũ.

Không ít đàn ông xem đến mắt không chớp, dươиɠ ѵậŧ ở đũng quần đều nổi lên phản ứng.

Tống Hoan là người cuối cùng bước lên sân khấu.

Cô mặc bikini màu trắng, cảnh xuân trước ngực lộ ra nhưng lại không có vẻ thấp kém, vòng eo thon thon một tay có thể ôm hết, mông vểnh, dưới là hai chân trắng ngần thẳng tắp, dẫm lên giày cao gót bước đi.