Chương 2: Cha nợ con trả, đó là thiên kinh địa nghĩa

Nhưng sự việc đã đã xảy ra, điều có thể làm bây giờ chỉ là đền bù.

Nhóm người này đem cô tới đây, khẳng định là bọn họ có tính toán.

Sắc mặt cô tái nhợt, câu môi cười tươi lấy lòng: “…… Vậy ngài xem, việc này muốn giải quyết như thế nào vậy ạ?”

Nghe vậy, tức thì mọi người tỏ ra âm thanh cười nhạo.

“Mày muốn cứu ba mày, vậy mày thế chỗ ba mày sao nào?”

Tống Hoan ngơ ngẩn, rốt cuộc cô mới chỉ là một sinh viên, cho dù có thông minh, cũng không thể tìm ra biện pháp từ sách giáo khoa.

Cô như là lục bình trôi, không nơi nương tựa, trên mặt cô xẹt qua chút hoảng loạn, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Phó Khâm cảm thấy đứa nhỏ này khá thú vị.

Hắn từ rương gỗ đứng lên, nghiền diệt mẩu thuốc lá trong tay, từ trên cao nhìn xuống.

“Tống Tam Minh đầu tiên là nợ sòng bạc chúng tôi hai trăm vạn, tiếp theo là trộm nhẫn của tôi, tay phải hắn đã chặt đứt, sự việc cái nhẫn xem như đã qua, nhưng còn hai trăm vạn bắt buộc phải trả!”

Hai trăm vạn!

Trái tim Tống Hoan muốn co chặt, đồng tử phóng to, xẹt qua 1 tia kinh hoảng, ánh mắt không thể tin hướng tới Tống Tam Minh.

Trước kia hắn thiếu 3 vạn, 5 vạn, cô đều có thể kiếm biện pháp, nhưng hai trăm vạn, cô biết đi đâu lấy!

Tống Tam Minh bị con gái nhìn chằm chằm, sắc mặt vừa chột dạ, lại vừa nan kham.

Hôm nay ngay từ đầu hắn ở sòng bạc vốn là muốn cược 1 ít liền thu tay lại, nhưng không nghĩ đến vận may hôm nay quá cao thắng mấy lần, nghiện lại dâng lên, lại bị người ta nói kích, lập tức hắn không khống chế được……

Cờ bạc cùng ma túy không khác nhau bao nhiêu, càng chơi càng không dừng lại được.

Sắc mặt Tống Hoan tái nhợt, cô cũng tự mình hiểu.

Số tiền lớn này, căn bản cô không thể kiếm ra.

Tống Hoan đầu óc thanh tỉnh, “Anh à, việc này là bố em làm không đúng, muốn đánh muốn gϊếŧ thì tùy các anh xử lý!”

Cô tự biết năng lực mình có hạn, không thể vá chỗ thủng lớn này.

Sống hay chết cũng phải xem mệnh Tống Tam Minh tới đâu!

Mấy năm nay, cô trả nhiều nợ cho ba như vậy, tình cảm cha con đã sớm hao mòn.

Cuộc đời Tống Tam Minh coi như đã xong rồi!

Nhưng cuộc đời cô vẫn còn!

Mọi người nghe được lời này, đều cảm giác có chút bất ngờ.

Bọn họ đã nhiều năm đi đòi nợ, con cái mặc kệ cha mẹ chết sống như này vẫn là lần đầu tiên thấy.

Tống Tam Minh nghe được lời này, cả người lập tức luống cuống, đồng tử như muốn phóng to ra.

Những người này nhưng đều là những kẻ bán mạng, việc gϊếŧ người thật sự có thể làm được.

Tống Tam Minh bị dọa chết khϊếp, bất chấp trên đầu còn ở đổ máu, cố nén đau nhức, dữ tợn mắng: “Con khốn này, tao cực khổ nuôi mày nhiều năm như vậy, mày liền nói mặc kệ là mặc kệ tao, lương tâm mày bị chó ăn sao?"

Mắng xong, Tống Tam Minh sợ bọn họ sẽ đồng ý yêu cầu của Tống Hoan, lo lắng xoay người nói: “Các ngày đừng nghe lời con khốn này, hai trăm vạn tôi tuy rằng hiện tại còn chưa có…… Nhưng con gái của tôi có thể thế chấp cho các ngài!”

“Nó là sinh viên, đến bây giờ còn không có bị đàn ông chơi qua, vẫn là gái còn trinh, còn mới."

“……”

Tống Hoan đã sớm biết cha mình vô sỉ, nhưng là không nghĩ tới hắn còn vô sỉ đến nước này.

Cô nhịn không được đỏ mắt, mắng câu súc sinh!

Phó Khâm cười cười, đánh giá thiếu nữ trước mặt, tuy rằng hơi gầy, nhưng khuôn mặt cùng dáng người đều là cực phẩm.

Hắn nửa ngồi xổm xuống, gợi lên môi mỏng, nắm chặt cằm cô, tươi cười âm lãnh.

“Cha nợ con trả là thiên kinh địa nghĩa, cô tới chỗ chúng ta làm gái đi."

Cô quá sạch sẽ tốt đẹp làm hắn chói mắt, khiến hắn không nhịn được muốn tự tay hủy diệt nó.