Chương 1: Cha nợ con trả, đó là thiên kinh địa nghĩa

Người ba mê bài bạc của Tống Hoan lại nợ tiền.

Đây cũng không phải lần đầu tiên ông nợ tiền người ta.

Tống Hoan mới ra cổng trường, đã bị một đám người bắt lên chiếc Minibus, chở đến sòng bạc.

Tống Hoan ngồi yên lặng, không dám phản kháng.

Bởi vì cô biết nếu giãy giụa chạy trốn thì kết cục càng sẽ thảm hại hơn.

Ba cô Tống Tam Minh là con ma bài bạc khắp xóm ai cũng biết, mấy năm nay nợ cờ bạc dù lớn hay bé đều có đủ.

Tống Tam Minh không có tiền trả, xã hội đen liền tới tìm Tống Hoan.

Cuộc đời cô, sinh ra là để trả nợ.

Đi ngang qua đại sảnh náo nhiệt, liền tới kho hàng phía sau.

Tống Hoan bị ném xuống đất, miếng vải đen trên đầu bị lấy rớt, lúc này cô mới nhìn rõ không gian xung quanh.

Kho hàng này đóng kín toàn bộ, trên đỉnh đầu là đèn điện đã cũ nát, ánh đèn sáng lên mờ mờ, tường tróc ra sơn, khắp nơi cực kỳ im lặng, nghe không được bất cứ âm thanh nào. Cô biết cho dù chết ở đây hôm nay, cũng sẽ không có người phát hiện.

Trên chiếc rương cũ nát là 1 người đàn ông đang ngồi, bóng đen bao trùm, thấy không rõ gương mặt, chỉ thấy trên cánh tay ngọn thuốc lá lửa đỏ tươi, phun ra sương khói nhàn nhạt.

Phía sau hắn là mấy gã bặm trợn xăm người, theo cô suy đoán hắn là người có tiếng nói nhất nơi này.

Người đàn ông đặt điếu thuốc ở bên môi hít sâu một ngụm, bốn phía đều là sương khói.

Hoàng Mao cười hì hì đi qua chỗ hắn, lấy lòng nói: “Anh Phó, con nhỏ này chính là con gái Tống Tam Minh, là chúng ta bắt nó từ trường đại học mang về đây, anh xem da nó trắng nộn đến nỗi véo ra nước."

Phó Khâm liếc mắt một cái liền hiểu rõ Hoàng Mao đang có ý định gì, nhịn không được nở nụ cười lạnh.

Kỳ thật cũng không nên trách Hoàng Mao, gái bên ngoài bọn họ chơi không ít, nhưng sinh viên thuần khiết giống như Tống Hoan, họ hiếm khi được gặp.

Trong lòng ai mà chẳng ngứa.

Tếng nói hắn trầm thấp, ngoài ý muốn dễ nghe.

“Làm việc chính trước!”

Hoàng Mao lập tức đồng ý: “Dạ đại ca!”

Chợt có người kéo ra cửa cuốn, đem một người đàn ông cả người đầy máu ném thật mạnh xuống đất.

Tống Tam Minh đầu bị đổ nước lạnh, mặt mũi bầm dập, nằm trên mặt đất giống như con chó đã chết.

Mắt hắn mơ màng, mơ hồ nhìn thấy bóng người quen thuộc, cả người vô cùng kích động.

“Hoan Hoan, Hoan Hoan, mau cứu ba đi con!”

Thằng điên kia, thật sự là muốn lấy mạng hắn.

Tống Hoan trả nợ cờ bạc cho Tống Tam Minh đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn bị đánh thành như vậy, tức thì hiểu rõ chuyện lần này không đơn giản giống như những lần trước, hơi thở cô cũng mau cứng lại.

Cô nắm chặt ngón tay, lòng bàn tay chảy một lớp mồ hôi mỏng, cắn chặt răng, dứt khoát trực tiếp quỳ gối dưới chân tên cầm đầu.

Tôn nghiêm ở tiền tài trước mặt, không đáng một đồng.

Tống Hoan quỳ rất thấp, giọng nói vừa nhỏ vừa run rẩy: "…… Anh ơi, ba em lần này thua bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Chân mày Phó Khâm khẽ nhúc nhích, đôi mắt hẹp dài hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng mau chóng biến mất không thấy.

Hắn còn chưa có mở miệng, chân người đàn ông bên cạnh đã đá mạnh lên bả vai cô.

“Ba mày lần này không chỉ nợ tiền chúng tao!”

“Con mẹ nó còn muốn trộm đồ vật của anh Phó rồi bỏ chạy!”

Nếu không phải bọn họ phản ứng nhanh, lão già này đã trốn thoát.

Tống Tam Minh chột dạ, rụt cổ lại, ngay cả rắm cũng không dám đánh.

Thân thể Tống Hoan run lên, không nghĩ tới Tống Tam Minh càng lúc càng lớn gan, nhìn hắn ánh mắt hận sắt không thành thép.