Chương 9

“A!” Bỗng trong phòng có một tiếng hét kinh ngạc, trợ lý nhỏ há to miệng: “Hả? Ông chủ anh từng kết hôn rồi à?!”

Giang Hải Triều khịt mũi cười: “Sao vậy, anh cậu chơi bời hơn hai mươi năm, vô tình bị lật thuyền cũng lạ lắm sao?”

“Không, tôi không phải—”

Vẻ mặt Giang Hải Triều không quan tâm, vẫy tay: “Chỉ là lúc trẻ đầu óc không tỉnh táo, mà kết hôn với người khác thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.”

“Ông chủ, anh khoan đã!”

“Hoắc Diễm người đó” Giang Hải Triều ngáp dài, tự nhiên bắt đầu bêu riếu: “Chỉ có khuôn mặt đẹp thôi, nếu không, với cái khí chất đằng đằng sát khí đó của cậu ta…” Nhớ lại đôi mắt thụy phượng* sắc bén của Hoắc Diễm, Giang Hải Triều không khỏi rùng mình.

(*có hình dạng thon dài, khoảng một phần ba đỉnh của con ngươi được che bởi mí mắt trên, đuôi mắt hơi hếch lên, trông hơi cười.)

Lúc đó còn trẻ quá, dễ bị vẻ bề ngoài quyến rũ, mới chấp nhận kết hôn một cách mơ hồ.

Nếu mà gặp lại Hoắc Diễm một lần nữa, ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Diễm, Giang Hải Triều chắc chắn sẽ co giò bỏ chạy.

“Ông chủ!” Trợ lý nhỏ gần như muốn khóc, cậu ấy giơ điện thoại lên, chỉ vào cuộc gọi vừa mới kết thúc cách đây ba giây: “Hoắc Diễm mà anh nói, là Hoắc nào, là Diễm nào vậy?”

“Đồ tai họa Hoắc—” Giang Hải Triều bỗng dừng lại, trầm giọng: “Cậu nói gì?”

Trợ lý nhỏ sắc mặt tái nhợt: “Hoắc, Hoắc tổng, bảo…”

Trợ lý nhỏ: “Bảo anh vào tối mai, ở khách sạn chờ anh ta.”

Cậu ấy không dám nói hết, là bảo Giang Hải Triều tắm sạch sẽ, nằm xuống, ở trên giường chờ cậu đến.

Tục ngữ có nói, nhược thủy tam thiên chỉ thủ nhất biều, không phải là không có đạo lý.

Đi đêm nhiều có ngày gặp quỷ.

Bước chân lớn, dễ kéo trứng.

Tương tự, lưới giăng quá rộng, dễ kéo được cá mập.

Trong phòng rơi vào giữa sự yên tĩnh như chết.

Giang Hải Triều đưa lưng về phía hai người, trầm mặc ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh sáng bình minh từng chút một xuyên qua tầng mây, chiếu sáng nhân gian.

"A Hải." Vương Lâm thở dài, đè lên vai Giang Hải Triều, cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời.

Dù sao, bây giờ giúp anh đặt vé máy bay bỏ trốn đã không còn kịp rồi.

"Cô nói xem, Hoắc Diễm sẽ bóp chết tôi trước, hay sẽ đâm chết tôi trước?"

Hắn có thể bị nghẹn* chết rồi... Vương Lâm ho khan, an ủi anh, "Sẽ không đâu, bây giờ là xã hội pháp trị."

*脐死 (cái chết rốn) là một thuật ngữ được sử dụng ở Trung Quốc để mô tả hiện tượng người trẻ chết khi chơi trò chơi điện tử trong thời gian dài mà không nghỉ ngơi dẫn đến đột tử. Hiện tượng này còn được gọi là “nghiện Internet” hay “nghiện game”.

"A." Giang Hải Triều khép lại vạt áo, năm đó thời điểm bị Hoắc Diễm bắt về thế này, cũng là xã hội pháp trị mà.

Bảy giờ rưỡi, khách sạn đưa bữa sáng tới.

Hốc mắt Giang Hải Triều đỏ bừng, yên lặng ăn xong một bát cháo thịt nạc trứng muối, một đĩa bánh bao xá xíu, một phần sủi cảo tôm, một miếng bánh móng ngựa.

Trợ lý nhỏ: "Ông chủ, có cần gọi thêm đồ ăn cho anh không?"

Giang Hải Triều thở dài, "Không cần, không thấy ngon miệng." Anh ăn xong miếng bánh móng ngựa cuối cùng, nhẹ nhàng buông chén đũa xuống, đứng dậy.

Giang Hải Triều: "Sống chết có số, các người đều đi đi."

Nhìn người nằm trên giường như cá mặn, Vương Lâm chỉ có thể cùng trợ lý nhỏ thương lượng, "Sáng hôm nay, tôi đi gặp Tùy Vận Thành, cậu đi gặp Hứa Mặc Bạch."

Vương Lâm suy nghĩ một chút, còn nói: "Nhớ kĩ, ngàn vạn lần phải thống nhất cách xử lý —— nói Giang Hải Triều bệnh cũng không nhẹ, không còn cách nào đi ra ngoài, biết chưa?"

Trợ lý nhỏ cau mày, gật gật đầu, một lát sau, lại do dự nói: "Đều, đều hẹn ở Thủy Nguyệt Loan, có thể hay không..."

"Sẽ không, Thủy Nguyệt Loan là phòng bao có tính bảo mật tốt nhất, hơn nữa còn kéo dài thời gian," Vương Lâm vẻ mặt nghiêm túc, "Chỉ cần chúng ta làm việc cẩn thận, sẽ không có vấn đề."

Vương Lâm cũng là không còn cách nào khác, bọn họ phải tiếp đãi quá nhiều người, nếu địa điểm gặp mặt phân tán quá mức, sợ sẽ bị tay săn ảnh chụp được; thứ hai, là đến lúc đó thời gian cũng khó có thể quản lý.

"Được." Trợ lý nhỏ gật đầu.

"Tiểu Thái." Vương Lâm nắm vai trợ lý nhỏ, lời nói thành khẩn, "Giang Hải Triều chỉ có chúng ta, lần này, chúng ta nhất định phải dốc hết toàn lực xử lý tốt chuyện này, biết chưa?"

"Chị Vương!" Trợ lý nhỏ đỏ hốc mắt, "Chị yên tâm!"

Thủy Nguyệt Loan

Nhìn Hứa Mặc Bạch cùng Tùy Vận Thành cùng đứng bên ngoài phòng bao, Vương Lâm cảm giác bản thân trong nháy mắt đã già đi rất nhiều.

Vương Lâm: "Tôi không phải bảo cậu kéo dài thời gian sao?"

Trợ lý nhỏ sắc mặt trắng bệch, "Đã, đã kéo dài rồi."

Hai người này trước sau cách nhau hai giờ đồng hồ, có quỷ mới biết bọn họ chạm mặt nhau như thế nào?

Tùy Vận Thành một thân áo sơ mi Armani đen, ngũ quan đậm mà đẹp trai bị mũ lưỡi trai che khuất.

Thân hình hắn cao lớn, từ đầu đến chân đều lộ ra mũi nhọn khó có thể tới gần, cho dù chỉ là nhàn rỗi ôm cánh tay tựa vào đó, lấy hắn làm trung tâm cách hơn năm mét, đều không ai dám tuỳ tiện tới gần.

Vương Lâm thật sự là nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra, một tên quý ngài kiêu ngạo như vậy, là thế nào lại bị Giang Hải Triều giẫm đạp.

Giang Hải Triều nói chia tay với anh ta, không sợ vị gia này đột nhiên nổi giận bóp chết anh sao?