Chương 10

"Thầy Tùy, anh thế nào lại đến sớm như vậy?" Vương Lâm âm thầm cắn răng, nhắm mắt tiến lên chào hỏi.

"Ha." Tùy Vận Thành liếc mắt quét Vương Lâm một cái, ánh mắt lại rơi trên người Hứa Mặc phía đối diện, "Xem ra, các người còn rất bận."

Vương Lâm khóc không ra nước mắt, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh, "Tôi cũng không nghĩ tới, anh lại đến trước hai tiếng đồng hồ."

Mẹ nhà anh, rõ ràng còn hai tiếng nữa, hắn không phải là quý ngài kiêu ngạo lắm sao, không phải tính tình không tốt không thích chờ ai sao?

Con mẹ nó vì cái gì lại tới đây trước!

Tùy Vận Thành cười lạnh một tiếng, như cũ nhìn chằm chằm Hứa Mặc Bạch phía đối diện.

Thật trùng hợp một cách kỳ lạ, Hứa Mặc Bạch hôm nay mặc một thân màu trắng, đứng đối diện với Tùy Vận Thành, cực kỳ giống Hắc Bạch song sát*.

*Hai thứ được đặt cạnh nhau mang tính tiêu cực.

Một người so với một người không dễ chọc.

Trợ lý nhỏ nặn ra một gương mặt tươi cười, nói với Hứa Mặc Bạch: "Chào đạo diễn Hứa, thật ngại quá, tôi không nghĩ tới anh sẽ tới sớm vậy."

Mẹ nó, không phải cao lãnh chi hoa sao? Không phải trong giới người người cũng không dám chọc mặt lạnh diêm vương sao? Không phải cao lãnh sao?

Là cái gì để anh hạ mình tới đây sớm chờ người! Còn mẹ nó còn đứng ở cửa chờ!

Tình cảnh lớn như vậy, là muốn nghênh đón thần tài sao?

Trợ lý nhỏ đẩy cửa phòng bao ra, "Đạo diễn Hứa mời vào bên trong mời vào bên trong!"

Hứa Mặc Bạch ôm cánh tay, mặt lạnh, không nhúc nhích.

Mà Tùy Vận Thành cũng không kém, ánh mắt càng thêm không tốt.

Hắc Bạch song sát im lặng giằng co, ánh mắt phảng phất như muốn lấy đinh xuyên thủng người đối diện.

Vương Lâm là người mà ai cũng không thể động vào, chỉ có thể duy trì lễ phép cũng không phải lúng túng tươi cười, ngăn cách hai người, "Thầy Tùy, cái kia —— "

"Giang Hải Triều đâu?" Tùy Vận Thành lên tiếng, giọng anh ta không lớn không nhỏ, vừa hay người đối diện cũng có thể nghe được rõ, "Không phải đã nói, muốn tới gặp tôi?"

Hứa Mặc Bạch nghe vậy, vốn đôi mắt lạnh như băng, giờ phút này gần như có thể làm người ta chết cóng.

Phải xong! Vương Lâm hít một hơi thật sâu, "Là như vậy —— "

"Ông chủ hôm qua khóc cả đêm, sáng sớm hôm nay vừa mới ngủ, ngay cả đứng lên uống miếng nước cũng không có sức lực." Trợ lý nhỏ thanh âm run rẩy vang lên.

Không chỉ mang theo tiếng khóc nức nở, còn rất hợp với tình hình rơi vài giọt nước mắt.

Không biết là sợ, hay là gấp gáp.

"Ông chủ nói, mọi người đều là người anh ấy tín nhiệm nhất, " Trợ lý nhỏ một bên nức nở, một bên yên lặng đem hai căn phòng bao đổi thành một căn phòng bao lớn, "Thầy Tùy, đạo diễn Hứa, ông chủ thật sự cái gì cũng không có, anh ấy chỉ có mọi người, cầu xin mọi người giúp anh ấy, cầu xin!"

***

Giang Hải Triều bị một trận giống như tiếng chuông đòi mạng đánh thức.

Anh không kiên nhẫn trở mình, định tiếp tục ngủ.

Nhưng người ở đầu dây bên kia dường như cố ý đối nghịch với anh, kiên nhẫn gọi hết lần này đến lần khác.

"Cậu!" Cơn tức giận của Giang Hải Triều bốc lên, điện thoại người đối diện nhanh như chớp đè cơn giận của anh xuống.

"Ông chủ, tôi biết anh hiện tại đang rất đau lòng!" Trợ lý nhỏ khóc lóc kể lể, "Nhưng anh không thể không ăn cái gì cả, anh còn tiếp tục như vậy thân thể sao có thể chịu được!"

Trợ lý nhỏ nhìn qua Hứa Mặc Bạch ở bên trái một chút, lại nhìn Tùy Vận Thành ở bên phải một chaut, "Anh yên tâm, đạo diễn Hứa cùng thầy Tùy đều đã tới, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách giúp anh, anh nhất định phải chống đỡ."

Nghe đầu dây bên kia âm thanh ồn ào, Giang Hải Triều một câu mắng chửi đã đến bên miệng.

"Ông chủ! Anh bảo trọng!" Trợ lý nhỏ nhanh chóng cúp điện thoại.

Phòng bao quay về yên tĩnh.

Trợ lý nhỏ thao tác không muốn sống, Vương Lâm đã hoàn toàn nói không ra lời.

"Đạo diễn Hứa, thầy Tùy," Trợ lý nhỏ đứng lên, hai tay trái phải giương cung, cầm một ấm trà, đồng thời rót xuống hai chén trà, "Uống trà uống trà."

Vương Lâm: "..."

Khá lắm, hay cho Thủy bậc thầy.

"Đặt một phần cháo hải sản đưa đến khách sạn của anh ấy." Từ đầu đến cuối Hứa Mặc Bạch đều trầm mặc, đột nhiên mở miệng, "Phải thanh đạm, thêm hành."

Vương Lâm đang muốn đáp ứng, một bên Tùy Vận Thành không biết làm sai sợi dây nào, lên tiếng: "Một phần canh gà hầm dăm bông, đóng gói, đưa đến chỗ anh ấy."

Hứa Mặc Bạch cười lạnh: "Canh gà mỡ quá, bảo anh ấy ăn cháo."

Tùy Vận Thành nhíu mày, "Cháo quá nhạt, bảo anh ấy uống canh gà bổ thân thể."

"Được, cả hai đều lấy, " Vương Lâm cười một tiếng, a, không phải bưng nước sao, bưng con mẹ nó! "Ăn cháo lại uống canh, dinh dưỡng lại khỏe mạnh."

[Chị Vương! Tiếp theo phải làm thế nào?]—— Trợ lý nhỏ một bên cười ha hả rót trà dâng nước cho hai vị lão đại, một bên hướng về phía Vương Lâm nháy mắt.

Vương Lâm nhìn Tùy Vận Thành một chút —— vẻ mặt viết lên ba từ không dễ chọc, lại nhìn sang Hứa Mặc Bạch một chút —— trên mặt giường như có thể rơi xuống băng vụn.

Cô cắn răng, cho trợ lý nhỏ phát ba chữ.

[ Phép khích tướng ]

Rõ! Trợ lý nhỏ ánh mắt kiên định, hướng Vương Lâm gật đầu.