Chương 8

“Tùy Vận Thành nói, có thể giúp cậu.” Vương Lâm vẫn vẻ mặt khó chịu.

Giang Hải Triều vô thức rụt người về sau, chớp mắt: “À.” Rồi sao nữa?

“Nhưng mà, anh ta nói” Vương Lâm mím môi: “Muốn quay lại với cậu.”

“Không sao cả.” Giang Hải Triều nằm phịch xuống ghế, giống như con cá muối.

Trợ lý nhỏ và Vương Lâm đều ngạc nhiên.

Giang Hải Triều: “Cũng có thể.”

Vương Lâm nhíu mày nhìn anh, Giang Hải Triều liếc mắt nhìn cô, mỉm cười: “Chị xem, chính chị cũng không tin.”

Sự phóng đãng của Giang Hải Triều đã ăn sâu vào máu, anh khao khát một cuộc sống tự do không ràng buộc, đừng nói là quay đầu lại, thậm chí dừng bước cũng không thể.

Nếu Giang Hải Triều sẵn lòng, ngay từ đầu, anh đã có thể lấy lý do này để tìm người giúp mình giải quyết tất cả vấn đề.

Nhưng anh thà nằm im để bị cười nhạo, chứ không chịu mang xiềng xích cho mình.

Những người như vậy, làm sao có thể quay lại được?

Vương Lâm cũng cảm thấy việc này phi lý, cô ôm trán, nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, Tùy Vận Thành và Hứa Mặc Bạch chỉ là bước khởi đầu.

Sau khi hot search Giang Hải Triều khóc giữa đêm lan truyền, những người bạn trai cũ vốn lạnh lùng, làm ra vẻ không quan tâm đến việc sống hay chết của anh, cuối cùng cũng không nhịn được mà buông lòng tự trọng xuống.

Người dẫn chương trình của đài truyền hình vừa chia tay với Giảng Hải Triều cách đây không lâu; Diễn viên nam đình đám; Thậm chí có cả anh chàng lãnh đạm* lại đẹp nhất trường trong lời đồn, Hạng Tư Minh.

(*不食人间烟: bất thực nhân gian yên hỏa: nghĩa là không phải bình thường, không vướng bụi trần.)

Vương Lâm cũng không ngờ đến, khổ nhục kế lại hiệu quả đến thế, thậm chí, còn chút hiệu quả quá mức.

Nhìn những cuộc điện thoại liên tục gọi đến, Vương Lâm có cảm giác không cẩn thận mà đánh bắt quá nhiều cá.

Biết rằng, bắt nhiều cũng không sao, chỉ sợ bắt trúng cả cá mập trong đó.

Vương Lâm lịch sự đồng ý từng người một, sợ vô tình làm lật thuyền.

Bình tĩnh nào, nhất định phải bình tĩnh.

Vương Lâm nghiến răng: “Cậu Hạng, cảm ơn sự quan tâm của cậu, ông chủ của chúng tôi xác thật đang gặp một chút khó khăn.”

Vương Lâm: “À, để ông chủ tự mình nghe điện thoại sao?” Cô ngẩng đầu nhìn người đã ngủ say trên sofa, nói: “Xin lỗi, tâm trạng ông chủ không tốt lắm, e là không thể tự nghe máy được.”

Trợ lý cũng nhanh chóng học theo, nắm vững phương pháp quản lý ao cá.

“Tâm trạng ông chủ không tốt lắm”— Khổ nhục kế.

“Nếu anh có thể giúp, dù kết quả thế nào, ông chủ cũng sẽ rất biết ơn”— Thả mồi câu

“À, đúng rồi, chúng tôi rảnh vào ngày mai, anh có thể ra gặp mặt không?”— Câu cá thành công.

Cuối cùng, Vương Lâm trao đổi một chút với trợ lý nhỏ, rồi sắp xếp lại lịch trình.

“Vào ngày mai lúc sáng trưa chiều, gặp mấy người này trước.” Vương Lâm khoanh tròn vài tên: “Những người khác khó đối phó, nhất định phải gặp Giang Hải Triều, trước tiên cứ kéo dài mấy ngày đã, để sau cùng.”

Trợ lý nhỏ vẫn hơi lo lắng: “Nhưng mà, bọn họ đều đưa ra điều kiện.”

Đúng vậy, tất cả đều có hy vọng muốn quay lại với Giang Hải Triều.

Cho dù lúc đầu có thảm hại thế nào, căm hận Giang Hải Triều đến đâu, nhưng chỉ cần thấy một hy vọng, những người tự nhận mình là bình tĩnh và lý trí này, vẫn sẵn lòng bước chân vào vũng lầy.

Nhìn Giang Hải Triều đang ngủ với gương mặt vô tội, Vương Lâm thở dài: “Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy.”

Giang Hải Triều không chịu quay lại, trong khi đó những bạn trai cũ như sói như hổ kia lại nóng lòng muốn tha người về hang ổ của mình ngay lập tức.

Khó xử thật! Vương Lâm nhắm mắt.

Trợ lý nhỏ: “Thật sự không có người nào vừa tốt bụng, vừa không ôm hận cũ, mà lại còn dễ nói chuyện, với không cần đòi hỏi ư?”

Vương Lâm nghĩ lại, có lẽ trợ lý nhỏ nên nói bằng một từ khác thì thích hợp hơn.

Coi tiền như rác.

Vương Lâm im lặng một lúc, trong trí nhớ, thực sự có một người như vậy.

“Ít gây sự nhưng nhiều tiền, lại dễ nói chuyện” Vương Lâm nói: “Có vẻ thật sự có một người như thế.”

Trợ lý nhỏ: “Ai thế?”

Vương Lâm: “Hoắc Diễm.”

Loáng thoáng nghe thấy tên Hoắc Diễm, người vốn đang ngủ rất say bỗng mở mắt.

“Chị nói gì cơ?” Giọng Giang Hải Triều có chút khàn khàn, như nghe thấy một cái tên không thể tin được.

Vương Lâm: “Nếu Hoắc Diễm chịu giúp cậu—”

“Dừng lại ngay!” Giang Hải Triều giống như chim sợ cành cong, lập tức nhảy dựng lên: “Đừng chọc vào người đó!”

Sống tốt đẹp thế này không tốt sao? Tại sao phải đi tìm chỗ chết?

Vương Lâm thở dài, bao nhiêu năm rồi Giang Hải Triều vẫn chưa hiểu rõ Hoắc Diễm: “Thực ra, Hoắc Diễm vẫn khá nghe lời cậu.”

Nghe lời? Vương Lâm có hiểu lầm về tính khí nóng nảy của đại ma vương Hoắc Diễm không?

“Hừ.” Giang Hải Triều cuộn trong chăn, bực bội vuốt tóc: “Chị đừng quên lúc trước tôi suýt nữa đã chết trong tay cậu ta?”

“Ý cậu là, cậu bất ngờ quăng cho cậu ta một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, sau đó biến mất khỏi thế giới này—” Vương Lâm nhàn nhạt nói: “Cuối cùng bị cậu ta bắt về...”

“Stop.” Giang Hải Triều không muốn nhắc lại chuyện vớ vẩn kia: “Không muốn chết, thì đừng chọc vào cậu ta.”

Vương Lâm: “Ồ”. Cũng phải, hồi đó ồn ào như thế, với tính khí của Hoắc Diễm, cũng không thể chủ động tìm tới chịu nhục.