Chương 7

Rất nhanh, chủ đề Giang Hải Triều khóc giữa đêm đã leo lên vị trí số một trong bảng hot search.

Phần lớn mọi người khi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, thì đều bị vẻ ngoài vừa suy sụp vừa đẹp của Giang Hải Triều cuốn hút, bắt đầu dao động.

Thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của những tin đồn.

“Nói Giang Hải Triều đa tình thì tôi có thể chấp nhận, nhưng nói anh ta lăng nhăng và làm người thứ ba thì có phải là quá đáng không?”

“Phải đấy, với điều kiện của Giang Hải Triều, cần gì phải làm người thứ ba chứ?”

“Đúng vậy, một mặt nói anh ta mỗi tháng đều thay bạn trai, một mặt lại nói anh ta làm người thứ ba được vài năm, không phải mâu thuẫn sao?“

Mặc dù quan điểm trên mạng bắt đầu thay đổi, nhưng Vương Lâm biết, phía sau Giang Hải Triều lại có quá nhiều đối thủ cạnh tranh, rất nhanh, sẽ có các tài khoản tiếp thị lớn xuống tay chỉ đạo dư luận.

Vương Lâm rất hiểu chiều hướng dư luận của giới giải trí, cô biết rằng, cuối cùng dư luận cũng sẽ nghiêng về phía Giang Hải Triều bán thảm để lấy lòng thương xót.

Vì vậy, cô phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội mong manh này, để khiến dư luận nghiêng về phía bọn cô!

Vương Lâm vội vàng gọi điện cho Giang Hải Triều, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để bọn cô lật ngược tình thế! Cô nhất định phải giúp Giang Hải Triều quay trở lại như ngày xưa!

“Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Vương Lâm ngơ ngác mà cúp máy Giang Hải Triều.

Khóc giữa đêm khuya? Ha ha, vẻ mặt Vương Lâm đờ đẫn mà khởi động xe, vị người đẹp đẫm lệ “Vô cùng đau thương” kia, giờ này đang ngủ say sưa rồi.

Hai giờ sáng, Vương Lâm và trợ lý nhỏ một lần nữa đứng trước cửa phòng Giang Hải Triều.

Hai người dường như đều thức trắng một đêm, bây giờ xuất hiện thêm quầng thâm dưới mắt.

Vì thế, khi thấy Giang Hải Triều còn đang ngái ngủ mà mở cửa, lười biếng nép mình trên ghế sofa, thậm chí còn muốn ngủ tiếp, cả hai người đều đồng loạt thở dài.

Nhìn người đang buồn ngủ trên ghế, trợ lý nhỏ không khỏi có chút thắc mắc.

Có thể nói Giang Hải Triều là một con cá muối không có ý chí tiến thủ, nhưng những năm qua anh đều đã cống hiến vào các tác phẩm, được xem là người rất tận tâm với nghề.

Nhưng khi sự nghiệp của Giang Hải Triều đứng trước bước ngoặt, lại thể hiện ra sự bình thản đến lạ thường, điệu bộ như thể là ôm đầu chịu trận, hoàn toàn không giống một người đã nỗ lực làm việc nhiều năm trong giới giải trí.

Giang Hải Triều như một sự kết hợp của nhiều mâu thuẫn, không chỉ ngoại hình và tính cách đối lập nhau, đến cả thái độ làm người cũng như vậy.

Người khác nói anh xem nhẹ mọi thứ, thì anh lại có thể vì một bộ phim mà liều mạng đến chết; Người khác nói anh là có tham vọng, nhưng khi đối mặt với khủng hoảng, Giang Hải Triều lại nằm bẹp như con cá muối.

“Có thể tận dụng thời điểm này để đăng bài xin lỗi” Vương Lâm nghĩ ngợi một lúc, rồi nói thêm: “Nếu Tùy Vận Thành có thể hợp tác, thì có thể nhờ anh ta đăng một bài ủng hộ, giúp cậu nói vài lời tốt đẹp——”

Giang Hải Triều cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, anh giơ ngón tay lên, lắc lắc: “Chị đã quên, lúc trước tôi và cậu ta chia tay như thế nào rồi sao?”

Vương Lâm: “À…” Thành thật mà nói, có quá nhiều người, vì vậy thực sự không thể nhớ rõ.

“Chậc, hồi đó cậu ta còn chưa nổi tiếng như bây giờ, tính khí cũng nóng nảy.” Giang Hải Triều nhắm mắt lại, lười biếng duỗi chân: “Tôi trực tiếp đưa cho cậu ta mười vạn tiền chia tay, bảo cậu ta không được quấy rầy tôi nữa.”

“Còn Hứa Mặc Bạch thì sao?”

Giảng Hải Triều: “Hai mươi vạn.”

Hay cho một thằng tiêu tiền như rác.

Một lúc sau, Vương Lâm vẫn cố nói: “Được rồi, vậy bỏ Tùy Vận Thành và Hứa Mặc Bạch sang một bên, còn những người khác thì sao?”

Không có người nào dễ hợp dễ tan, vừa dễ nói chuyện, vừa có tính tình ôn hòa sao?

Giang Hải Triều ngước mắt lên, cho bọn cô một ánh mắt, ra hiệu cho bọn cô tự cảm nhận đi.

Hay thật, đều là ầm ĩ đến gà bay chó sủa. Vương Lâm nghiến răng, khẽ gật đầu.

Cô im lặng một lúc, hỏi trợ lý nhỏ: “Bên cậu thế nào rồi?”

“Trong nhóm” Trợ lý chột dạ mà đảo mắt: “Vẫn chưa ai nói gì cả.”

“Tôi không phải hỏi trong nhóm!” Vương Lâm nghiến răng: “Có ai liên hệ riêng với cậu không? Tin nhắn, email?”

Trợ lý nhỏ cúi đầu, im lặng.

Vương Lâm im lặng mà mở app đặt vé máy bay.

Kệ mẹ nó đi, về Vân Nam thôi.

“A!” Trợ lý bỗng hét lên, cậu hoảng hốt mà giơ điện thoại lên, phấn kích như đang cầm ngọn đuốc Olympic: “Là, là Tùy Vận Thành gọi đến!”

Giang Hải Triều cau mày, tên này định làm trò gì đây?

Chưa kịp chờ Giang Hải Triều phản ứng, thì Vương Lâm đã nhận điện thoại với một tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Giang Hải Triều nhìn sắc mặt Vương Lâm càng ngày càng nghiêm túc, trong lòng thở dài.

Theo tính cách Tùy Vận Thành, làm sao mà bỗng nhiên có lòng từ bi giúp đỡ anh chứ?

“A Hải.” Vương Lâm nhìn Giảng Hải Triều thật lâu.

Đ.m. Khóe miệng Giang Hải Triều cứng đơ, mỗi lần Vương Lâm gọi anh như vậy là chắc chắn không có chuyện tốt!