Chương 22

Ngay khi Giang Hải Triều cầm đũa lên chuẩn bị khởi động, trước mắt bỗng nhiên có thêm một cái khăn mặt.

"Hả?" Giang Hải Triều giơ đũa, ngẩng đầu, thấy Hạng Tư Minh đứng ngay trước mắt mình.

"Trên mặt có nước," Hạng Tư Minh cụp mắt nhìn anh, "Lau đi."

Thấy Giang Hải Triều không định để đũa xuống, Hạng Tư Minh cũng không chần chờ, trực tiếp bắt đầu, nhẹ nhàng đem khăn mặt đặt lên khuôn mặt có chút ửng đỏ của anh.

Giang Hải Triều tuyệt đối không ngờ rằng, một lòng làm cơm nguội, cũng sẽ thất bại.

Tay anh cầm đũa hơi nới lỏng, lại nắm thật chặt, "Cái này —— "

"Được rồi." Hạng Tư Minh đưa ngón tay vuốt mái tóc hơi ướt trên trán anh cái, "Anh ăn tiếp đi."

Khá lắm, Giang Hải Triều đều có thể nghe nơi xa phòng giám sát truyền tới tiếng thét chói tai.

Giang Hải Triều khẽ cắn môi, xem một bàn thức ăn ngon trước mặt, cũng không tính so đo với cậu ta.

Chính là không tim không phổi như vậy.

Không gì có thể ngăn cản bước chân của một người làm cơm nguội được.

Cũng may Hạng Tư Minh không tiếp tục ở trước mắt anh lắc lư nữa, Giang Hải Triều rất vui vẻ ăn uống.

Anh giơ ngón tay cái lên hướng về phía máy quay, "Cảm ơn, ăn rất ngon."

Sau khi ăn cơm xong, Giang Hải Triều rốt cuộc nghĩ tới chính mình còn chưa quan sát qua xung quanh căn phòng này.

Anh không thấy vali hành lý của mình, nghĩ rằng tổ đạo diễn đã xách lên phòng cho mình rồi.

Giang Hải Triều giẫm lên cầu thang bằng gỗ, lên lầu hai.

Căn phòng này tuy nói là hai tầng, nhưng phía dưới tầng kia là một khoảng không đất xi măng rộng rãi, tồn phóng các loại loại thịt cùng đồ vật khác, cũng không có phòng ở.

"Chủ nhà, phòng ngủ đều ở lầu hai sao?" Đi đến một nửa, bước chân Giang Hải Triều đột nhiên dừng lại, nói cách khác, trong tưởng tượng của anh, một người ở một tầng là không thể nào.

Nói cách khác, anh và Hạng Tư Minh sẽ cùng nhau ở đây?!

Giang Hải Triều nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của mình, tạo nghiệp mà, thế nào mà hết lần này tới lần khác liền sờ trúng tờ giấy kia vậy? Hơi nghiêng một chút, sờ những phòng khác không tốt sao?

Phòng đá cũng được mà.

Vận may vô dụng mẹ kiếp lại tăng lên rồi.

Giang Hải Triều thở dài, đẩy cửa phòng lầu hai ra.

Đập vào mắt là một cái phòng khách chỉnh tề sạch sẽ, bên trong đơn giản còn mang theo một chút phong cách điền viên —— hài lòng.

Phòng tắm mặc dù không có bình nước nóng, nhưng tất cả đồ vệ sinh cá nhân đều đầy đủ, mà khí trời nóng bức căn bản cũng không dùng đến nước nóng —— hài lòng.

Giang Hải Triều lại dạo qua một vòng, bên ngoài ban công chính là non xanh nước biếc, hài lòng;

Còn có một gác xép nhỏ ngắm cảnh ban đêm, mặc dù bên trong chất đầy đồ vật khác, nhưng dọn dẹp một chút cũng không tệ, hết sức hài lòng.

Anh lại nhìn phòng ngủ một chút, hơi kinh ngạc, vì bên trong có một giường ghép lớn, ước chừng dưới mười mấy đại lão gia cũng có thể ngủ được.

Giang Hải Triều đoán, chỉ riêng căn phòng này gần như chiếm hai phần ba toàn bộ cả phòng.

Hả? Khoan đã! Giang Hải Triều bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.

Nói cách khác, lầu hai, chỉ có, một gian phòng?

Giang Hải Triều ngây tại chỗ khoảng chừng mười giây, sau đó anh nhìn vali hành lý của mình trong phòng, cùng vali hành lý của Hạng Tư Minh.

Giang Hải Triều quay đầu, mỉm cười hướng về máy quay phía cửa, "Đạo diễn, anh đi ngoài một chút."

***

"Tôi xin thề, đây tuyệt đối không phải do chúng tôi cố ý sắp xếp." Đạo diễn gấp đến độ chóp mũi đã toát mồ hôi.

Ồ, nói cách khác anh cùng Hạng Tư Minh này nghiệt duyên là do ông trời quyết định?

Thấy Giang Hải Triều mặt lạnh không nói gì, tổ đạo diễn cũng thật sự nóng nảy.

Phải biết rằng, sự tình huyên náo ai cũng biết của Giang Hải Triều và Hạng Tư Minh, hiện tại vô số cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào Giang Hải Triều.

Trong quần chúng ăn dưa, có không ít đều là bênh vực kẻ yếu vì Hạng Tư Minh.

Mà fan của Giang Hải Triều cũng không phải ngồi không, trong tiếng chinh phạt, cố hết sức tranh luận chuyện tình cảm, một người nguyện đánh một người nguyện chịu.

Một nhóm người cảm thấy Hạng Tư Minh là thiếu niên vô tri bị tên sở khanh lừa dối; một nhóm người lại cảm thấy Hạng Tư Minh là cam tâm tình nguyện ở cùng với Giang Hải Triều, không có ai có lỗi với với ai vừa nói.

Người ở hai bên cãi nhau có thể nói khí thế ngất trời, túi bụi.

Kết quả vừa quay đầu, Giang Hải Triều và Hạng Tư Minh liền lên, giường —— không, ngủ ở cùng một giường?

Giang Hải Triều nhíu mày, tình huống này không ổn, hoàn toàn không ổn.

"Nếu không," đạo diễn khó xử nói, "Tôi sẽ gọi tất cả bọn họ lên, chúng ta lại làm một quy trình lần nữa, lại rút thăm lần nữa?"

Giang Hải Triều không hề nghĩ nhiều liền cự tuyệt, nguyên nhân cá nhân anh là một chuyện, không thể chậm trễ chương trình công việc ban đầu của chương trình.

"Quên đi." Giang Hải Triều nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng buồn ngủ, đầu óc cũng chuyển sang bất động.

Không phải là cùng bạn trai cũ nằm trên một cái giường sao?

Giang Hải Triều khoát tay, "Mệt rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Tổ đạo diễn gần như rưng rưng tiễn Giang Hải Triều.

Một nhân viên công tác lặng lẽ nói nhỏ một câu, "Dường như, Giang Hải Triều cũng không xấu như bọn họ nói."

"Đúng vậy, còn rất dễ nói chuyện."

"Đâu chỉ là dễ nói chuyện, " đạo diễn cảm khái, "Chúng ta phá chương trình làm nhiều ngày như vậy, các người gặp qua so với đại minh tinh như anh ấy chuyên nghiệp hơn sao?"