Chương 21

Gì cơ? Giang Hải Triều nghi ngờ mà quay đầu nhìn người đứng bên cạnh.

Ngón tay thon dài của Hạng Tư Minh khẽ cử động, dường như để chứng minh suy đoán của Giang Hải Triều, cậu ta từ từ vén tờ giấy lên.

Đúng vậy, Giang Hải Siêu khẳng định mình nghe không nhầm.

Con mẹ nó đây là chung một căn phòng!

Giang Hải Triều bối rối nghĩ, anh biết căn nhà có hai tầng, nhưng không ai nói với anh, là phải với một người khác, ở, chung!

Giang Hải Triều nhìn Hạng Tư Minh, rõ ràng nhìn thấy trong mắt… Kiềm chế nụ cười?!



Sau màn bốc thăm đơn giản, các vị khách quý đi về phòng của mình.

Sắc mặt Giang Hải Triều không chút thay đổi mang theo vali của mình, lời đồn cầu nguyện của nông gia đại viện phòng thật sự là "Đại viện phòng", tốt nhất là anh cùng Hạng Tư Minh mỗi người ở một tầng còn có thể cách mười phút đi đường.

Tổ chương trình đã sắp xếp chỗ ở cho khách quý xong, liền giữ thái độ ngồi yên không để ý tới, từng người đều tự đi tới phòng giám sát.

Vì thế, Giang Hải Triều thành công, lạc đường.

Anh nhìn không gian căn phòng không khác biệt lắm, cùng đường núi chín khúc mười tám quẹo, đang muốn lấy điện thoại di động, mở bản đồ chỉ dẫn vạn năng ra.

Anh quay phim ở một bên yếu ớt nhắc nhở anh, "Anh Hải, nơi này không thể dùng điện thoại."

Quy trình ban đầu của tổ trương trình chính là muốn tịch thu điện thoại của tất cả khách quý, nhưng đối phương là Giang Hải Triều, tổ chương trình cũng không dám làm quá mức.

Giang Hải Triều: "Các người có hậu kỳ đi."

Anh quay phim gật gật đầu, Giang Hải Triều: "Sẽ biên tập."

Quay phim đại ca lại gật gật đầu, Giang Hải Triều nở nụ cười, "Cắt đi không được sao?"

Quay phim trầm mặc.

Được rồi. Giang Hải Triều xưa nay không thích chơi bài lớn, cho dù là công việc tầm thường anh cũng sẽ cố hết sức làm cho tốt nhất.

Nếu là quy củ của tổ chương trình, Giang Hải Triều cũng chỉ khẽ thở dài, nộp điện thoại di động ra.

Nhân viên công tác ở một bên ngẩn người, Giang Hải Triều: "Thế nào, không thu điện thoại di động tôi?"

"Không có không có." Nhân viên công tác ngay lập tức tiến lên cầm lấy điện thoại của Giang Hải Triều, bọn họ chỉ là đánh giá thấp mức độ nghiêm túc đối với công việc của Giang Hải Triều.

Mất đi điện thoại, tình huống càng trở nên tồi tệ hơn.

Sau khi Giang Hải Triều hỏi đường bà lão ven đường thất bại, anh cuối cùng cũng nhớ tới, có lẽ, có thể, anh có thể đi theo "Bạn cùng phòng" Hạng Tư Minh của mình.

Anh biết, Hạng Tư Minh ở ngay phía sau cách mình không xa.

Giang Hải Triều phía sau nhìn Hạng Tư Minh, tên kia trang bị cũng rất đầy đủ: gậy leo núi, bản đồ, nón che nắng, chống nắng phun sương có đủ tất cả, thể hiện đúng như một học bá tính cách nghiêm cẩn.

Chỉ là, Giang Hải Triều không nghĩ tới Hạng Tư Minh vậy mà có ngày chú ý tới vậy.

Phải biết, trước kia lúc hai người ở cùng một chỗ, người này đừng nói là nón che nắng, đi ra ngoài một cây dù cũng đều không mang.

Hạng Tư Minh cúi đầu, một mặt chuyên tâm nhìn chằm chằm bản đồ. Giang Hải Triều mang một chiếc vali nhỏ của mình theo, tới gần một chút, lại nhích tới gần một chút.

"Cái kia," Giang Hải Triều mở miệng, "Nếu không, cùng một chỗ?"

Khi lời này được nói ra, Giang Hải Triều thấy tay anh quay phim đều run rẩy.

Mà trên mặt nhân viên công tác cũng hiện rõ sự xúc động đối với tỉ lệ người xem tăng vọt.

Hạng Tư Minh cất bản đồ, trầm mặc gật đầu.

"Hả? Cậu biết đi như nào sao?" Nhìn người kia cất bản đồ, Giang Hải Triều có chút nghi hoặc, người này không phải vừa mới vẫn nghiên cứu đi như thế nào tới?

"Ừ, đi theo tôi." Hạng Tư Minh vừa nói, vừa lấy ra một cái nón che nắng đội lên đầu Giang Hải Triều.

Giang Hải Triều dừng một chút, đi theo phía sau Hạng Tư Minh.

"Đúng lúc mua thừa một cái, " Hạng Tư Minh vừa đi, vừa nói, "Anh đội đi."

"A, cảm ơn."

Hai người thuận lợi một đường đi tới đại viện phòng "xa hoa" trong lời đồn, trên đường thậm chí ngay cả cột mốc đường cũng không thèm nhìn qua.

Giang Hải Triều hoài nghi sâu sắc về người đi theo sau mình này, chính là vì chế giễu!

Tên này rõ ràng là biết đường đi như thế nào, còn làm ra vẻ để bản thân đi phía sau anh nhìn bản đồ.

Rõ ràng là đang giễu cợt anh không biết đường!

Giang Hải Triều khẽ cắn môi, đại trượng phu co được dãn được, không so đo cùng tiểu tử xấu này.

"Hoan nghênh hai vị tới khu nhà ở cao cấp của chúng ta, nơi này là vì hai vị mà chuẩn bị tiệc nông gia." Người của tổ đạo diễn dặn dò đơn giản hành trình ngày thứ nhất.

Đơn giản chính là, ăn no, rồi ngủ.

Cực kì phù hợp với mong đợi của Giang Hải Triều —— nếu nói bỏ vị khách không mời mà đến Hạng Tư Minh này qua một bên.

Giang Hải Triều rửa mặt qua loa, anh đã đói bụng hơn nửa ngày, nhìn thấy cả bàn đầy thức ăn thơm phức chớp mắt liền đầy máu sống lại.

Cái gì, ở cùng một phòng với bạn trai cũ? Ăn cơm nào có quan trọng?