Chương 23

Các tiểu minh tinh nhân khí cao có lẽ sẽ ôm lòng kính sợ tổ chương trình, nhưng bởi vì hoàn cảnh thật sự gian khổ, bọn họ ít nhiều cũng sẽ phàn nàn, bất mãn.

Càng miễn nhắc tới những minh tinh có chút chút danh tiếng kia, đến kiểu chương trình này nhất định chính là tới tra tấn tổ đạo diễn.

Lúc thì kêu mệt, lúc thì ghét bỏ hoàn cảnh kém rồi làm loạn muốn đi, lúc lại không hài lòng quy định thi đấu liền quăng vẻ mặt.

Vốn nghe nói Giang Hải Triều muốn tới, đạo diễn sau đó vui sướиɠ thật lớn, lại gánh lấy áp lực cực lớn.

Đây chính là người đứng ở đỉnh trong giới giải trí, đạo diễn đã chuẩn bị tâm lý bị vị này hành hạ xong.

Nhưng, nhìn xem Giang Hải Triều ngáp dài, bộ dáng chậm rãi trở về phòng, đạo diễn bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao Giang Hải Triều có thể trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới nghệ thuật diễn xuất.

Mà vị ảnh đế trẻ tuổi hình tượng huy hoàng này không kiên trì một lúc nữa, ngay tại thời điểm vào nhà liền vỡ vụn.

Giang Hải Triều nhìn con chuột lớn nhảy lên mu bàn chân anh, ngay cả tiếng thét chói tai cũng đều mắc trong cổ họng.

Chết tiệt! Mắc hao tổn rất lớn!

Nháy mắt một cái, cả người Giang Hải Triều liền nổi da gà, hoa dung thần sắc của anh liền nhảy dựng lên, theo bản năng túm lấy người phía sau.

"Có chuột!" Giang Hải Triều biết hình tượng của mình bây giờ khẳng định yếu bạo, thế nhưng, đó là con chuột rất rất to!

Giang Hải Triều bật một lực không sai, lập tức nhảy lên thân thể người kia.

Lực cánh tay Giang Hải Triều cũng không tệ, ôm thật chặt lấy cổ của người kia.

Chính là thị lực hơi kém một chút.

Giang Hải Triều đang thốt lên kinh ngạc, nhảy nhót, muốn ôm một loạt thao tác về sau, mới nhìn rõ mặt của người kia.

A, là Hạng Tư Minh.

Tốt, rất tốt.

Giang Hải Triều nhìn bản thân ôm thật chặt cổ tay người ta, chân gắt gao vòng ngang hông người ta.

Con chuột gây chuyện kia còn ở trong phòng điên cuồng di chuyển.

"Đừng sợ." Hạng Tư Minh mặt không đổi sắc ôm eo Giang Hải Triều, nhấc chân đá bay đặt cạnh cây chổi cửa.

Con chuột lớn tử bị một nhát đập đến hôn mê bất tỉnh, sau đó chạy tán loạn, đoạt cửa sổ mà chạy.

"Không sao." Hạng Tư Minh chụp lưng Giang Hải Triều.

"Ha." Giang Hải Triều từ trên người cậu ta xuống, lại đợi một hồi.

Hạng Tư Minh ôm bên hông cậu ta tay dường như không có ý định buông ra.

"Tắm chưa?" Hạng Tư Minh hỏi.

Giang Hải Triều: "Vẫn chưa."

"Tôi mang theo thuốc bôi sau khi phơi nắng, " Hạng Tư Minh dừng một chút, "Không cẩn thận mang nhiều, anh tắm xong, có thể dùng."

"Được."

"Còn có nước chống muỗi, " Hạng Tư Minh nói, "Cùng màn."

"Cũng là không cẩn thận mang nhiều?"

Hạng Tư Minh gật đầu, "Ừ."

Ha, Giang Hải Triều cười lạnh, nếu móng vuốt của cậu khoát trên lưng lão tử có thể buống lỏng, tôi có lẽ sẽ tin.



Nước suối trên núi hết sức mát mẻ, Giang Hải Triều tắm thoải mái, lập tức cảm thấy những chuyện bực mình trong ngày này đều không cánh mà bay.

Vui vẻ, liền đơn giản như vậy.

Anh lau tóc, ngâm nga ca hát, thong dong đi về phía phòng ngủ.

Giang Hải Triều có một bộ quy tắc nhân sinh mọi việc đều thuận lợi, đó chính là —— thích làm gì thì làm, yêu ai thì yêu.

Chỉ phải ăn no, uống say, chuyện gì cũng không phải là vấn đề.

Cho nên, đối với những người khác nói có thể là tình huống tai nạn, ở Giang Hải Triều chỗ này cũng chính là rối rắm mười phút sự tình.

Máy quay trong phòng giám sát bên kia, tất cả mọi người đều nín thở tập chung.

Anh ấy tới rồi, anh ấy tới rồi, anh ấy lau mái tóc hơi ướt đi về phía Hạng Tư Minh.

Giang Hải Triều hoàn toàn không biết tinh thần quần chúng sục sôi bên trong phòng giám sát, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Ồ, hơn nửa đêm học bá còn ở đó đọc sách, không hổ là học bá.

Giang Hải Triều nhìn hai cái màn đã treo xong, đưa tay khoác khăn mặt lên vai, đầu hiên ngang hướng về phía Hạng Tư Minh, "Cảm ơn."

Thần thái nhàn nhã, động tác tự nhiên —— không biết còn thật sự cho rằng hai người bọn họ chính là người xa lạ cùng nhau ghi hình chương trình.

Hạng Tư Minh đưa tay lật qua một trang sách, "Thuận tay."

Tên này không được tự nhiên.

Dù sao cũng là chương trình truyền hình thực tế, Giang Hải Triều vốn định nói thêm vài câu để tạo chút gì đó có thể truyền bá, nhưng đi đường mệt mỏi qua đi, Giang Hải Triều mệt mỏi đến mức dường như không mở được mắt ra.

Quên đi, không mê hoặc lòng người nữa.

Giang Hải Triều mơ màng tiến vào trong màn, cách một lớp lưới mờ, vẻ mặt lạnh như băng của Hạng Tư Minh đều ôn nhu đi không ít.

"Nhìn cái gì vậy." Giang Hải Triều ngã xuống gối, thanh âm mang theo giọng mũi nồng nặc, hiển nhiên là mệt đến cực điểm.

Hạng Tư Minh nghe giọng nói quen thuộc này, ngữ điệu mệt mỏi trước khi ngủ, tay lật sách dừng lại.

Đã từng, có rất nhiều buổi đêm, Hạng Tư Minh như vậy, lẳng lặng trông coi anh, nghe anh nói chuyện phiếm sau đó thanh âm dần dần trầm thấp, rơi vào trạng thái ngủ say.

Hạng Tư Minh thích Giang Hải Triều sau khi ngủ.

Hạng Tư Minh thích anh sau khi ngủ ngoan ngoãn rũ xuống, lông mi như là cánh bướm; thích anh nhẹ nhàng chậm rãi như hơi thở của mèo con; thích anh sau khi an tĩnh lại, bộ dạng vô tội lại quyến rũ người.