Chương 11

"Cái kia, tôi mạo muội muốn hỏi một câu," Trợ lý nhỏ yếu ớt lên tiếng, "Hai vị thầy, ai đã có thời gian kết giao lâu dài với ông chủ rồi vậy?"

"Là như vậy, chúng ta bên này rất cấp bách cần một vị bạn trai cũ của ông chủ đứng ra giúp anh ấy làm sáng tỏ một chút bí mật. Đương nhiên, đối phương tốt nhất là có thời gian kết giao lâu dài, quan hệ lại tốt nhất."

Trợ lý nhỏ nháy mắt mấy cái, nhìn Hứa Mặc Bạch, "Đạo diễn Hứa, tôi nghe nói ông chủ với anh sau này đã chia tay, buồn bã một thời gian dài."

Hứa Mặc Bạch cười lạnh một tiếng, buồn bã? Loại người Giang Hải Triều không tim không phổi ông đây phải buồn ao?

Dù vậy, Hứa Mặc Bạch cũng không lên tiếng phủ nhận, chỉ mở miệng: "Lời tuyên bố tự các người viết cho tốt, đến lúc đó gửi đến phòng làm việc cho tốt."

Trợ lý nhỏ dùng ánh mắt dư thừa liếc qua Tùy Vận Thành, quả nhiên, ánh mắt của đối phương giống như là muốn gϊếŧ người.

"Tôi nghĩ, mọi người đều nghĩ sai một sự thật rồi." Tùy Vận Thành nhìn lướt qua Hứa Mặc Bạch, đáy mắt tràn đầy sự khinh thường, "Thứ nhất, Giang Hải Triều cùng tôi kết giao thời gian đã rất lâu; thứ hai, Giang Hải Triều bị tung ra chuyện bên trong cùng ngoài bạn trai cũ, cũng không có bóng dáng của đạo diễn Hứa anh."

Tùy Vận Thành: "Mà tôi, cùng Giang Hải Triều cùng lên hot search treo ở trên đó treo hơn - ba mươi mấy tiếng đồng hồ." Giọng còn có chút kiêu ngạo?

"Như thế, " Hứa Mặc Bạch sắc mặt không sợ hãi nhấp một ngụm trà, "Nhưng tôi nghĩ, Giang Hải Triều hiện tại cần nhất, là người càng có sức ảnh hưởng, mà không phải một cái," Hứa Mặc Bạch nghiêng đầu, chậm rãi nói, "Gót chân vừa mới đứng vững trong giới giải trí."

Hứa Mặc Bạch suy nghĩ, thay đổi lời nói: "Tôi có thể tự mình giúp Giang Hải Triều lên tiếng minh, chậm nhất là xế chiều hôm nay."

Tùy Vận Thành sắc mặt không chút thay đổi: "Trên hot search tất cả đều là chuyện bí mật bên trong, tôi rút lui."

Hứa Mặc Bạch không thua kém: "Blogger thổi kèn phát hiệu lệnh tung ra chuyện bí mật bên trong, tôi bên này phụ trách thanh lý."

Vương Lâm cùng trợ lý nhỏ liếc nhau.

Tôn Tử binh pháp thật không lừa ta.

***

Hai giờ chiều, Giang Hải Triều bị đúng giờ đói làm cho tỉnh.

Vương Lâm cùng trợ lý nhỏ đều không bên cạnh, Giang Hải Triều chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Anh gạt bỏ mọi lộn xộn, vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút choáng váng.

Anh mơ hồ nhớ lại, hôm nay có cái chuyện lớn gì sắp xảy ra.

Giống như, giống như... Còn chuyện phiền toái gì đó vẫn chưa giải quyết.

Giang Hải Triều dụi mắt, phần bị bỏng gần như đã khỏi hẳn, chỉ còn một vệt chưa hết đỏ.

Còn chưa chờ anh đem những sợi gai hỗn loạn trong đầu làm rõ, trong phòng tiếng chuông đột nhiên vang lên.

Giang Hải Triều đoán có lẽ là Vương Lâm bọn họ đã quay về, anh một bên mặc lên chiếc áo hoodie, một bên ngáp dài bước xuống giường.

"Thật đói, mua cái gì ăn ngon ——" Giang Hải Triều ý cười dừng ở bên miệng.

Khi nhìn ra ngoài cửa đúng lúc bắt gặp thân hình cao lớn kia, Giang Hải Triều nháy mắt liền tỉnh táo lại.

Người không mệt, bụng cũng không đói, thậm chí còn có chút suy nghĩ phá cửa xông ra, chạy trốn với tốc độ năm trăm mét.

Người ngoài cửa toàn thân một màu đen đơn giản khoác chiếc áo jacket, ăn mặc khiêm tốn, làm nổi bật lên đường nét đang người lưu loát, thân hình cao gầy mang theo cảm giác áp bức vô hình.

Người đàn ông mang theo một chiếc mũ lưỡi trai, vành nón thấp, một đôi mắt phượng không một gợn sóng, phản chiếu ra gương mặt Giang Hải Triều hoảng hốt lo sợ.

Giang Hải Triều nhìn lướt qua hành lang trống, suy tư khả năng giờ phút này có thể đào tẩu.

"Khách sạn cả trong lẫn ngoài, toàn là người của tôi." Đối phương chầm chậm tới gần, cụp mắt xuống, đôi mắt bị vành mũ che khuất, chỉ lộ ra một nụ cười trên môi.

"Thế nào, sợ tôi?" Người đàn ông đi qua Giang Hải Triều, tự bước vào cửa.

Tỉnh táo, tỉnh táo... Giang Hải Triều nhắm lại mắt, anh là ảnh đế, anh là ảnh đế.

Giang Hải Triều tay khẽ run đặt trên tay cầm cửa, bả vai cũng chậm rãi thấp xuống, anh cụp mắt thật sâu rồi thở dài, rốt cuộc vẫn là đóng cửa lại.

"Hoắc Diễm." Giang Hải Triều xoay người, đôi mắt rủ xuống xinh đẹp đến cực điểm, lông mi lại thẳng lại dài lướt qua cái bóng phía dưới.

Hắn khàn giọng nói: "Anh nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?"

Người ôm cánh tay ngồi trên ghế sofa, ánh mắt của Giang Hải Triều nhìn chằm chằm dường như muốn xuyên thủng.

"Giang Hải Triều, nhiều năm như vậy không gặp," Hoắc Diễm cười lạnh, "Kỹ thuật diễn xuất càng ngày càng giỏi."

Giang Hải Triều cười chế giễu một tiếng, đuôi mắt đỏ đến càng thêm lợi hại.

Đúng vậy, trong mắt mọi người, anh khổ sở, tan nát cõi lòng, cùng lắm đều là gặp dịp thì chơi, dùng để hù dọa người giống cái rạp xiếc mà thôi.

Ai lại thật sự để ý, hắn là có đau lòng hay không?

Giang Hải Triều nghiêng đầu, đáy mắt lạc thoáng qua liền mất, "Anh tìm đến tôi, chính là để cười nhạo tôi sao?" Anh nhún vai cười, "Bây giờ anh thấy rồi, đã hài lòng chưa?"

Người đàn ông trầm mặc nhìn anh, một lúc lâu, đều không nói gì.

Giang Hải Triều cũng không để ý hắn, tiện tay kéo va li hành lý ra, tìm kiếm một cái túi bên trong là hộp bánh quy bị đè vỡ vụn.

Anh đưa lưng về phía Hoắc Diễm, im lặng không lên tiếng đưa gói đồ ra, từng chút từng chút ăn cơm trưa của mình.