Chương 15: Chuyện xưa quỷ dị

“Ngươi nói cái gì?”

Quách Tề Hữu cầm hồ lô, mặt mày hớn hở mà lôi kéo tăng nhân đang quét rác trước cửa, thanh âm nhẹ nhàng: “Thủ tọa tới! Thủ tọa hiện đang ở đâu?”

Tăng nhân cười đáp: “Thủ tọa vừa đến, ôm Trần thí chủ trở về tĩnh thư phòng đi.”

“Ôm?” Quách Tề Hữu vốn đang cười vừa nghe được lời này lập tức lạnh mặt.

Tăng nhân thấy Quách Tề Hữu sắc mặt khó coi, vội vàng nói: “Trần thí chủ hẳn là ở bên ngoài gặp chút chuyện, hiện đang hôn mê. Ta đoán hơn phân nửa là do Trần thí chủ ngất đi, thủ tọa mới ôm y về.”

Quách Tề Hữu không tức giận mà nói: “Hắn đi uống hoa tửu thì có thể gặp chuyện gì! Ta thấy hơn phân nửa là trước mặt thủ tọa cố ý giả vờ giả vịt.”

Trần Sinh lại không phải tiểu cô nương yếu nhược, y là cái đại nam nhân thân thể cường tráng, không có việc gì hôn cái gì mà mê! Tám phần là do thủ tọa tới liền giở thủ đoạn. Nhưng loại giả vờ vụng về như vậy thủ tọa hẳn là đã thấy không ít, sao lại cố tình ôm y trở về.

Quách Tề Hữu càng nghĩ càng giận, tâm tình tốt do đi dạo phố về bay sạch không còn một mảnh. Hắn ném chuỗi hồ lô dường trong tay, nổi giận đùng đùng mà đến tĩnh thư phòng, mà ở tĩnh thư phòng lúc này tụ tập không ít người. Thấy vậy Quách Tề Hữu phi một tiếng, khinh thường đám tu sĩ trang phục lộng lẫy hoa hòe hoa sói, vẻ mặt thẹn thùng đứng tú tụm lại một chỗ. Hắn trực tiếp vọt tới trước cửa, trong ánh nhìn chăm chú của đám tu sĩ thô bạo đẩy cửa phòng Trần Sinh. Rồi sau đó hắn thấy sư huynh dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, cùng với người trong lòng

Trần Sinh mơ ác mộng, trong mộng hắn đang ở tại tiểu viện đời trước. Một bên Tiêu Sơ ngồi trên giường ôm búp bê đất, Quách Tề Hữu ngồi ăn hồ lô đường trên mặt đất. Ngoài cửa Đoan Tiêu Tuyết cùng Bạch Diệp đánh tới, xuống tay không nặng không nhẹ phá hủy một nửa ngói đen. Ngói đen vụn rơi xuống người Kim Ngạn đang nghỉ ngơi ở hành lang, thổi bay bảng chữ mẫu Mạc Nghiêm vừa viết xong, làm hắn tức đến quăng bút. Kim Ngạn lấy tiêu ra, mắt thấy lại là một hồi loạn chiến bắt đầu, Trần Sinh đang trong phòng chuyên tâm vẽ tranh, bỗng nhiên dưới ngòi bút run lên, họa sai một chỗ, một bức họa xuất hiện tỳ vết.

Trần Sinh tức khắc lạnh mặt, lập tức vứt bút, đem bức họa vo thành một đoàn ném đi.

Vì động tác này mà trong ngoài phòng đều yên tĩnh lại, mọi người lằng lẽ quan sát sắc mặt Trần Sinh, Trần Sinh cái gì cũng không để ý, chỉ lo sinh khí. Hắn tức giận trong chốc lát, lại nghe trước cửa hô một câu sơn môn khai. Sau đó nữ chủ mặc một thân bạch y, thắt lưng đeo hai thanh đoản đao, trong tay cầm trường kiếm đi tới, tùy tiện đặt một cái hộp gỗ trước mặt hắn.

“Bắc Hải giao châu, nhìn xem có thích không.”

Trần Sinh không nhúc nhích.

Nữ chủ liền hỏi hắn: “Đây là làm sao vậy?”

Trần Sinh chỉ vào bức họa trên mặt đất, “Vẽ ba ngày, sai một nét, toàn bộ bị hủy.”

Nữ chủ lúc này mới minh bạch, nói với hắn: “Vẽ sai liền sai, chớ có sinh khí, chúng ta vẽ lại là được.”

Trần Sinh lại nói: “Nhưng ta không muốn vẽ lại bức tranh đó một lần nữa. Ta cũng không phải rất thích nó, chỉ là nó bị hủy, đồng nghĩa với công sức nhiều ngày qua của ta uổng phí, bởi vậy có chút tức giận.”

Nữ chủ nghe vậy hơi nhíu mày, “Chuyện đã lỡ không thể thay đổi, ngươi đừng quá chú ý được mất, tuy là họa sai một chỗ…” Nữ chủ cầm len bức tranh của hắn, nhìn thấy nét bút thừa ra kia, nói: “Nhưng cũng không khó coi, thêm một nét nữa hay không cũng không có gì, giống như ta vậy.”

“Cái gì giống như ngươi?”

Trần Sinh ngây ra một lúc, không phản ứng lại đây là nữ chủ đang chủ đang nói cái gì.

Nữ chủ thấy hắn không hiểu, bỏ bức họa xuống hơi hơi mỉm cười, tiếp theo thân ảnh thướt tha kia ngày càng kéo dài ra….

Khoan…..

Trần Sinh tỉnh!

Hắn là bị dọa tỉnh!

Sau khi mở to mắt Trần Sinh sờ soạng mặt một phen, phát hiện đầy mặt đều là mồ hôi lạnh. Nội dung trong mông khủng bố hơn cả lừa Tá Vật nghiêm trọng nhất. Là chuyện xưa dọa người nhất!

Nhưng may là mộng cũng chỉ là mộng!

Trần Sinh nằm trên giường, biểu tình hoảng hốt mà nhìn chằm chằm nóc phòng. Nhận ra đây là tĩnh thư phòng, nhưng y làm cách nào trở về. Ký ức trước khi trở về gặp phải cái gì hắn hoàn toàn không nhớ.

Không biết vì sao, đại não hắn trống rỗng, chỉ có cảm xúc sợ hãi trong lòng là vô pháp bỏ qua.

Ta làm sao vậy?

Trần Sinh lắc lắc đầu.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Hắn thử tìm lại đoạn ký ức kia, chỉ nhận lại trầm mặc tĩnh mịch.

Sau đó….

“Tỉnh.”

Câu chữ rõ ràng, thanh âm từ tính trầm thấp vang lên.

Người nọ nói: “Mới vừa rồi gặp ngươi trên phố, chưa kịp gọi một tiếng liền đi theo hình như đã dọa sợ ngươi rồi.”

Trần Sinh nghe thế trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, tựa hồ có sự tình hắn không muốn đối mặt đang đánh úp lại mà hắn vô pháp trốn tránh, chỉ có thể chậm rãi xoay đầu nhìn nơi phát ra thanh âm.

Giữa phòng giành cho khách nho nhỏ có một nam nhân tuấn mỹ bất phàm đang ngồi. Nam nhân kia ngũ quan tinh xảo, tuy xinh đẹp nhưng không nữ tính, mặt mày anh khí sẽ không làm người ta liếc mắt một cái nhận sai giới tính của y.

Trần Sinh kiên trì tính toán hồi lâu,trước sau vô pháp tìm ra điểm mình tính sai kia. Hắn hướng nam tử ngồi bên cạnh, thấy trên bàn còn đặt một thanh đoản đao, một thanh trường kiếm cùng một cái tượng đất.

Hắn nhìn nhìn tượng đất, tuy biết cái tượng đất kia rất quan trọng nhưng Trần Sinh không có làm ra phản ứng gì, chỉ đơn giản nhìn tượng đất vài lần, sau đó lại nhìn về phía nam tử.

—-Gương mặt này quá đẹp.

Trần Sinh nhìn một lượt từ đầu đến chân. Vô luận là nhìn theo cách nào, Trần Sinh đều cảm thấy diện mạo nam nhân này cùng phu nhân đời trước của hắn… Vô cùng giống nhau!

Bất quá thế giới này lớn như vậy, người giống người cũng không phải không có, hà tất tự tìm buồn rầu.

Trần Sinh khuyên chính mình một câu, nhưng ý niệm này mới xuất hiện một giây, chờ Trần Sinh nhìn thấy Quách Tề Hữu đứng bên cạnh hắn cùng trường kiếm trên bàn, dốt cuộc vô pháp trốn tránh mà khóc, vô cùng đau đớn mà trong lòng gào rống một tiếng—

Nữ chủ đâu!

Nữ chủ khuynh quốc khuynh thành phong tình vạn chủng đâu?!?!

Nam nhân trước mắt hắn đây là từ đâu chui ra?

Trần Sinh tiếp thu không nổi mà giơ tay bưng kín mặt, hắn mơ màng hồ đồ nghĩ, hiện giờ hết thảy chẳng lẽ hắn đã rời khỏi thế giới trong cốt truyện? Nữ chủ trong chí nhớ của hắn tại sao lại biến thành nam chủ rồi?

Kí©h thí©ɧ quá lớn, hắn thần chí không rõ mà ngồi trên giường nhìn trừng trừng cái bàn trước mặt, đại não trì độn trong ánh mắt ghen ghét của Quách Tề Hữu rốt cuộc giật mình. Hậu tri hậu giác nhớ ra rằng— nữ chủ coi trọng hắn!

Nếu dựa theo cốt truyện đời trước, quá trình đại khái là– hắn cứu nữ chủ, nữ chủ lấy oán trả ơn thích hắn, nữ chủ bị bắt trước mặt mọi người thừa nhận bản thân thích hắn, những kẻ theo đuổi nữ chủ tìm đến hắn gây phiền toái, nữ chủ kết thúc bế quan liền đến đưa hắn đi, hắn cùng nữ chủ ở bên nhau, bị nữ chủ dưỡng trong hậu viện.

Mà cái cốt truyện này nếu chiếu theo tình huống hiện tại… Nữ chủ biến thành nam chủ, nam chủ lấy oán trả ơn coi trọng hắn, nam chủ bị bắt trước mặt mọi người thừa nhận bản thân thích hắn, những kẻ theo đuổi nam chủ tìm đến hắn gây phiền toái, nam chủ kết thúc bế quan liền đến đưa hắn đi, hắn cùng nam chủ ở bên nhau, bị nam chủ dưỡng trong hậu viện… Này còn không phải— chuyện xưa kinh dị sao!!!

Tổng kết xong mọi chuyện Trần Sinh sợ tới mức hít hà một hơi, lại nhìn Quách Tề Hữu trong lòng có chút cảm xúc kỳ quái.

Thế sự quá mức vô thường, Trần Sinh trong lúc nhất thời không biết nên phun trào đám tu sĩ này thế nhưng tranh đoạt sủng ái của một nam nhân, hay là nên suy nghĩ xem tại sao nữ chủ lại biến thành nam chủ.

Hắn vốn dĩ cho rằng đời trước mình đã đủ thảm, không nghĩ tới đời này suất sắc đến nỗi đời trước có cưỡi ngựa đuổi cũng theo không kịp.

Rốt cuộc là bị một nữ chủ ngang ngược vô lý, thích khai hậu cung thu tiểu đệ nuôi dưỡng là tương đối xui xẻo? Hay là trọng sinh trở về phát hiện phu nhân biến thành nam tương đối xui xẻo?

Trần Sinh ở trong lòng so sánh, kinh khủng phát hiện cả hai loại bất hạnh này đều thuộc về hắn, kẻ vui sướиɠ chỉ có nam/nữ chủ.

“Ngươi nhìn thấy thủ tọa không tỏ ra vui vẻ thì thôi đi, cư nhiên còn lộ ra biểu tình như gặp phải quỷ!”

Quách Tề Hữu nhịn Trần Sinh thật lâu, thấy hắn vẫn luôn thất lễ nhìn chằm chằm Khúc Thanh Trì rốt cuộc nổi giận.

Trần Sinh nghe thấy danh xưng thủ tọa kia càng thêm kí©h thí©ɧ, cảm giác vô lực vô pháp trốn tránh suýt chút nữa bức điên hắn. Hắn che lại ngực, chỉ thấy trước mắt biến thành màu đen, trong đầu tựa hồ coa thanh âm phát ra bức hắn tới tuyệt cảnh. Cuối cùng hắn sửa sang lại chút cảm xúc của chính mình, biểu tình bình tĩnh một lần nữa nằm xuống, không tiếng động đem chăn trùm lên đầu.

Có lẽ còn chưa có tỉnh.

Đại khái là có thứ gì đó có thể tạo mộng.

Trần Sinh trốn ở trong chăn, muốn cự tuyệt tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sau đó chợt nghe một tiếng–

“Chén mỳ của ngươi đã lạnh rồi.”

“….”

Trần Sinh muốn nghe xem người trong phòng nói gì, vì thế lằng lẽ xốc chăn lên, trộm liếc nhìn một cái.

Ngón trỏ thon dài hơi cong, tay cầm chén trà không chút gợn sóng. Khúc Thanh Trì không giận lại cười, chuẩn bị tiến lên ngăn cản Quách Tề Hữu, tựa hồ cũng không cảm thấy bị Trần Sinh mạo phạm.

Hắn mặt vẻ mặt ôn hòa mà nói: “Ngươi vừa rồi kinh giận đan xen nên ngất xỉu, khi ta mang ngươi đi thấy chén mỳ trên bàn ngươi còn chưa có ăn, liền mang về cho ngươi. Chỉ là ta không nghĩ ngươi nghỉ hồi lâu, mỳ hiện tại đã lạnh. Chén mỳ này ngươi cũng đừng ăn, ta kêu Tề Hữu lại đi mua một phần, ngươi chờ một chút.”

Nghe vậy Quách Tề Hữu thiếu chút nữa giận quá mà bỏ đi.

Nhưng Trần Sinh nghe cũng không cảm thấy vui vẻ, cũng không có kɧoáı ©ảʍ nghiền áp tình địch. Hắn nhìn Khúc Thanh Trì hơi cong ngón tay, vô cùng hiểu hắn, cũng là phản xạ có điều kiện mà lập tức xốc chăn lên, lắp bắp nói: “Không cần, ta đây thích ăn mì lạnh.”

—-End—