Chương 14: Ngươi là ai?

Vạn Lai Hương, thanh lâu nổi tiếng một vùng. Có được số lượng bình luận cùng đánh giá lớn nhất. Bất quá nổi tiếng không phải do danh kỹ nhã khách nhiều, mà do án mạng nhiều, cứ lên sân khấu là có người chết.

Chủ quán xui xẻo mua được miếng đất có phong thủy không tốt nhất Vọng Kinh, mới buôn bán được một năm đã bị cấm hoạt động về đêm…

Trần Sinh còn không kịp giải thích nguyên nhân hắn tới đây, Quách Tề Hữu vừa thấy là thanh lâu, lập tức xoay người liền đi, lưu lại Trần Sinh một người khổ sở.

Trần Sinh ngồi ở trong lâu, mọi người xung quanh ôm mỹ nhân trong lòng, đồ ăn ngon trước mặt, còn hắn cái gì cũng không có.

“Nếu như hôm nay không đưa ra được mười lượng bạc, khách quan cũng đừng nghĩ từ Vạn Hương Lâu bước ra ngoài, hiểu chưa?”

“Đã hiểu.”

Trần Sinh ngoan ngoãn gật đầu, nhìn mỹ nhân bên cạnh so với hắn còn cường tráng hơn, sảng khoái lấy bạc ra đặt lên bàn, mỹ nhân cường tráng liền cười, liền khách quan ngắn khách quan dài vây quanh hắn. Nhưng Trần Sinh vô phúc tiêu hóa ân tình của mỹ nhân, hắn tùy tiện kiếm cái cớ liền rời đi. Bên trong lâu đi dạo một vòng, liền bắt gặp quản sự của Vạn Lai Hương, Đằng phu nhân.

Bên cạnh Đằng phu nhân còn có một đạo sĩ đang đứng, khuôn mặt u sầu không biết đang cùng vị đạo sĩ kia nói cái gì.

Thấy thế Trần Sinh tò mò đi qua, vừa tới gần, liền nghe gian nhà trước mặt hai người họ đem qua vừa có người thắt cổ, hắn không ngăn được khóe miệng khẽ giật giật.

—-tác giả xây dựng cái hoàn cảnh này cũng đủ trớ trêu a.

Trần Sinh bất đắc dĩ lắc đầu.

Đằng phu nhân quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Trần Sinh đang lắc đầu thở dài, sắc mặt lập tức trầm xuống, vung tay ra lệnh cho mấy tên gia đinh đi qua

“Công tử đây là ý gì?”

Trần Sinh bị vây ở giữa đám gia đinh, lập tức thu lại biểu tình lúc trước, ổn trọng hành lễ, khách khí mà nói: “Chỉ là hiểu lầm, Trần mỗ là đang đi dạo quanh đây, vô tình quấy nhiễu phu nhân. Phu nhân chớ tức giận, Kỳ thật Trần mỗ là biết chút chuyện kỳ dị , nếu phu nhân muốn nghe, Trần mỗ rất vui lòng kể ra coi như tạ lỗi.”

Đằng phu nhân không nói gì, hai mắt trên dưới đánh giá Trần Sinh, cảm thấy người này khí độ bất phàm, nhất thời chưa cho người đuổi hắn ra ngoài.

Thấy gia đinh không động thủ, Trần Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn chậm rãi bước đến trước mặt Đằng phu nhân, hướng tầm mắt thăm dò nhìn trong phòng, nói: “Ta mấy ngày trước nghe được chút dị văn, không biết phu nhân có hay không nghe qua.”

“Chuyện kỳ dị gì?”

“Vọng Kinh thủy quỷ.”

Đằng phu nhân sửng sốt.

Thu hồi ánh mắt, Trần Sinh không dám tiếp tục nhìn căn phòng đầy hắc khí, ánh mắt thâm thúy: “Thủy quỷ này kêu Diệp Nữ. Chắc phu nhân cũng biết, Gia Hòa năm thứ mười một Hạn Bạt ngang ngược, bá tánh ăn không đủ no, người chết không ít. Mà Diệp Nữ tư dung mỹ mạo, khi còn bé bị cha mẹ bán cho phú hộ, nhập phủ được hai năm lại bị phu nhân bán đi, làm nữ tử thanh lâu.”

“Gia Hòa năm hai mươi mốt, Diệp Nữ để dành được chút tiền riêng vốn định tự mình chuộc thân, nhưng năm ấy nàng gặp một nam nhân sau này là phu quân nàng khiến dự định có biến chuyển.”

“Gã nam nhân kia cô phụ nàng?” Đằng phu nhân hiển nhiên rất quen thuộc với những chuyện nữ tử thanh lâu gặp phải.

Trần Sinh lắc lắc đầu: “Nếu hắn cô phụ này liền không xứng với hai chữ phu quân. Diệp Nữ bất hạnh phu quân nàng cũng bất hạnh.”

“Người nọ là người tốt, nàng cùng hắn tương ngộ vào ngày tết Thượng Nguyên, phu quân đối nàng nhất kiến chung tình, thường xuyên đến thanh lâu tìm gặp nàng. Hắn tìm Diệp Nữ cũng không dùng thân phận khách nhân, cũng không làm những chuyện hèn hạ, chỉ lẳng lặng bồi bên cạnh nàng, mỗi ngày trước khi rời đi đều hỏi ngày mai nàng muốn ăn cái gì. Cứ như vậy, thời gian quá dài, nàng tró tránh khỏi động tâm, vốn muốn chuộc thân…”

Trần Sinh nói được một nửa đột nhiên im bặt, nhưng người xung quanh đang vây lại nghe hắn kể chuyện đều lên tiếng thúc giục, nhưng Trần Sinh lại không để ý tới các nàng. Hắn lạnh mặt, chăm chú mà nhìn căn phòng phía sau Đằng phu nhân, nằm bên trái chậu hoa, thấy bên trong âm thanh phát ra, thoáng chốc da đầu tê dại.

MỘT tiếng than khóc truyền đến.

Trô go phòng âm khí ngày càng nặng. Ngoài phòng đèn đuốc sáng trưng, vào đến bên trong lại tối dần. Trần Sinh nheo đôi mắt tính một chút, bất tri bất giác đã là giờ Dậu (17-19h).

Giờ Dậu, ngày trầm, về tổ khi.

(Câu này mị đọc không hiểu, ai biết cmt cho mị mở mang tầm mắt với nha)

Hắn cần phải đi!

Trần Sinh lui ra sau một bước, thấy một cánh tay tái nhợt từ bình hoa vươn tới. Năm ngón tay nhắm ngay vị trí của hắn mà vươn tới, trong lòng bắt đầu nổi lên dự cảm không ổn.

Vạn Lai Hương dị vật nhiều, cánh tay vươn ra từ bình hoa kia trong hoàn cảnh âm trầm này lại mang thêm chút sắc thái kinh khủng. Mà một màn khủng bố này những người đứng bên cạnh hắn hoàn toàn không nhìn thấy, tựa hồ chỉ có hắn nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này.

Đây cũng là một lỗ hổng khác sau khi Tá Vật.

Sau khi Tá Vật thân thể Trần Sinh âm khí nặng, có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ ngày thường nhìn không thấy. Mấy thứ kia có khi sẽ quấn lên bám lấy Trần Sinh. Bởi vậy khi ra ngoài Trần Sinh cố ý kéo theo Quách Tề Hữu, vốn muốn phòng trừ tà ma. Nhưng Quách Tề Hữu lại bỏ hắn lại rồi chạy, còn một mình hắn thì trừ cái gì ma, không bị bắt đi gϊếŧ chết đã là không tồi.

Giờ Dậu vừa đến, Trần Sinh không nên ở bên ngoài đi lại. Nếu không có việc gì, hắn căn bản cũng không ra khỏi cửa, cũng sẽ không lưu lại đây sau khi Quách Tề Hữu rời đi.

“Đột nhiên ta nhớ ra còn chuyện quan trọng chưa làm, hôm nay tạm dừng tại đây, ngày mai lại đến quấy rầy!” Trần Sinh nói xong lời này, vội vàng xoay người, lại nhìn về hướng Đằng phu nhân, do dự một lát mới nói vài câu: “Nếu Đằng phu nhân từ khi giờ Dậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thì trước đó hãy kêu thật nhiều người đến, cùng vây quanh một chỗ, cho gỗ đào vào cái chén, lại thêm chút gạo, trích lấy một giọt máu của nam nhân. Lúc này đi xem ai không dám nhận. Bất quá nhớ rõ, đi tìm tu sĩ đáng tin cậy đi cùng.”

Nói xong Trần Sinh bái lễ, giây trước vẫn một bộ dáng nho nhã lễ độ, giây sau hắn đã túm lấy vạt y phục mà chạy. Chạy đến rớt cả giày cũng không thèm quay lại nhặt, giống như có con chó đang rượt đằng sau.

Hắn một bên chạy một bên ở trong lòng âm thầm thề, hắn không bao giờ Tá Vật nữa!

Chỉ một lần này!

Cũng may vừa mới vào giờ Dậu, mấy người bán hàng rong vẫn chưa rời đi. Trần Sinh sau khi chạy khỏi thanh lâu vẫn luôn một đường yên ổn. Bất quá vừa rồi ở Vạn Lai Hương ngồi một canh giờ, chưa uống được một giọt nước. Hắn chạy được một đoạn không khỏi khát nước, vì thế nhìn quanh một vòng, mua một chén mì, xin thêm chén nước.

Ăn mì là giả, uống nước là thật.

Trần Sinh tính toán uống xong chén nước này liền đi, nhưng hắn vừa đưa chén sứ đến bên miệng, lại thấy trong chén có mấy sợi tóc dài.

Sợi tóc từ ngoài trườn vào trong chén.

Cũng may mình không cảm thấy quá ghê tởm.

Trần Sinh thầm nghĩ một câu, không hề nghĩ ngợi đưa tay đem tóc lấy ra, chờ đưa chén sứ một lần nữa tới bên miệng, hắn lại bỗng nhiên nhớ tới một sự kiên.

Hắn hôm nay vẫn chưa…

Động tác trên tay dừng lại, bỗng dưng cảm thấy một cảm giác rất cổ quái.

Phía sau lưng lông tơ dựng thẳng lên, tựa hộ có chút lạnh lẽo từ bên trái truyền đến.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Trần Sinh cảm thấy có thứ gì đang kề sát mình, cùng hắn nhìn vào trong chén sứ. Hắn sợ tới mức không dám động, cũng không dám quay đầu lại. Bầu không khí quỷ dị nói không nên lời này đưa hắn vào một thế giới kỳ quái, hoan thanh tiếu ngữ xung quanh tách biệt hoàn toàn với hắn, đám người trước mặt dường như đến từ một địa phương khác.

Cứ như thế không phải biện pháp.

Trần Sinh cắn răng, ở trong lòng đếm đến ba, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, bên trái hắn có thứ gì đó xuất hiện, chặn lại tầm mắt hắn.

Ý thức được dị vật trong thanh lâu kia bám theo, Trần Sinh trong lòng chỉ còn bốn chữ to đùng mạng ta xong rồi.

Trước kia sử dụng Tá Vật, mặc kệ thứ gì tìm tới Trần Sinh đều không sợ. Bởi nữ chủ sẽ đem mấy thứ kia chém sạch, chúng nó thậm chí còn không được nhìn thấy Trần Sinh, Trần Sinh cũng chẳng nhìn thấy chúng.

Mà nay nữ chủ không ở đây, nàng còn đang bận tiến giai, không cứu được Trần Sinh, cũng sẽ không tới cứu Trần Sinh, Trần Sinh cũng không trông cậy vào sẽ có ai đến cứu hắn. Cho nên vào giây phút này, hắn thực sự cảm thấy bản thân mình xong rồi.

Cũng may trước khi vào chùa Thiên Sam tiền của hắn đều đưa cho Trần Tú Tú, Trần gia sau này cũng không đến mức khốn cùng. Cũng may hắn đã cùng Lý Đình giải trừ hôn ước, không khiến nàng quá mức thương tâm.

Tính toán như thế, tuy không cam lòng, nhưng mọi chuyện hắn đã xử lí không tồi…

Càng nghĩ càng bi, càng bi lòng càng nhẹ nhõm.

Trần Sinh đơn giản từ bỏ dãy dự, hắn năng chén nước trong tay lên uống, cũng không muốn bản thân chết rồi còn phải làm quỷ chết khát. Thế nhưng chén sứ vừa nâng lên, trước mắt hắn lại nhiều hơn một bàn tay đem chén nước đoạt đi. Tiếp theo một thanh đoản đao xuyên qua vật ở phía sau, không chút lưu tình đâm thủng đầu đối phương, động tác sạch sẽ lưu loát.

Xuyên qua sương đen còn lộ ra một đoạn hàn quang rơi vào tầm mắt Trần Sinh. Trần Sinh thong thả mà nháy đôi mắt, dư quang chú ý tới đoản đao được bao quanh bởi hàn khí màu lam, chậm rãi lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Mà phía sau không biết khi nào xuất hiện người vừa rồi đoạt đi chén nước của hắn, khí định thần nhàn mà cầm lấy một chén nước khác trên bàn, đưa cho hắn, đem chén nước ô uế kia đặt một bên.

Động tác liền mạch lưu loát, tốc độ cực nhanh như chỉ trong nháy mắt. Trần Sinh ban đầu căn bản không phản ứng kịp, đôi mắt hắn hoàn toàn không theo kịp động tác đối phương.

Mà đối phương còn thực thong dong, gϊếŧ quái xong còn nhàn nhã đưa Trần Sinh chén nước. Trần Sinh kinh ngạc một chút, người phía sau tưởng đoản đao dọa hắn sợ, vì thế đem đao thu hồi, chậm rãi bước đến bên người hắn.

Bên trái ánh sáng bị cản lại, thân ảnh cao gầy như ngọn núi cao không thể vượt qua chắn ở trước mặt Trần Sinh, khiến y cảm thấy áp lực vô cùng.

Mùi hương quen thuộc chui vào lỗ mũi, Trần Sinh ngốc lăng mà nhìn người tới. Người tới tay cầm trường kiếm, bên hông mang theo đoản đao, mặc bộ y phục đen thêu triều vân tiên hạc, áo khoác ngoài màu trắng, đầu đội hạc quan lớn nhỏ không đối xứng, tóc đen như thác nước, da như bạch ngọc, một gương mặt đẹp đến nỗi làm người ta vô pháp hình dung, cũng vô pháp định nghĩa mỹ nhân này thuộc loại hình nào.

Cho dù gương mặt này Trần Sinh đã nhìn rất nhiều năm, nhưng Trần Sinh cũng không thể không thừa nhận, dù là khi nào nhìn thấy gương mặt này đều sẽ làm người ta cảm thấy thực kinh diễm, chẳng qua…

Tầm mắt dời xuống, tay cầm chén nước của Trần Sinh đột nhiên kịch liệt run rẩy, bọt nước trong chén giống như nội tâm gợn sóng của Trần Sinh giây phút này.

Trần Sinh không phải không nghĩ tới nữ chủ sẽ đến. Nhiều người như vậy đều không theo kịch bản, nên hay không nên xuất hiện cũng đều xuất hiện, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí rằng nữ chủ sẽ đến. Hơn nữa cốt truyện hiện tại cùng nguyên tác khác biệt rất lớn. Dù là Tiêu Sơ hay Quách Tề Hữu đều so với đời trước bất đồng, cho nên hắn cũng chuẩn bị cho việc nữ chủ không giống như trước.

Nhưng hắn dù làm ra rất nhiều chuẩn bị để làm lại một lần nữa, cũng chưa chuẩn bị tốt cho chuyện này a!

Nữ chủ này không còn là bất đồng với hình tượng nguyên tác, nàng căn bản là hoàn toàn thay đổi!

Trần Sinh kinh sợ nhìn nữ chủ trước mắt so với hắn còn muốn cao hơn này, trong tâm trong mắt đều chỉ có một câu— Tráng sĩ, ngươi là ai??

—End—