Chương 16: Nuôi cá

Ngũ Nhật Thư phân thành hai phần thượng và hạ. Quyển thượng, nữ chủ là bạch liên hoa, lại toàn tâm toàn ý sắm vai nhân sĩ chính phái đạo mạo, diễn đến như thật. Nếu chỉ đơn thuần xem nửa cuốn trước, nữ chủ khẳng định là vai chính thập toàn thập mỹ. Nhưng còn quyển hạ, nữ chủ trở thành vô địch thủ nên vô cùng tịch mịch, cảm thấy quá mức nhàm chán. MỘT ngày nọ đột phát ý tưởng thay đổi cách sống, bắt đầu đi lên con đường nhập ma, lục thân không nhận.

Nằng hoàn toàn không giả làm người nữa.

Khi sư diệt tổ, đùa bỡn nhân tâm, tàn nhẫn độc ác.

Nữ chủ một thân tư chất sở hữu vai ác, ngang ngược vô đối, hư đến quang minh chính đại. Nội dung quyển hạ thành công làm vỡ vụn tam quan độc giả.

(Hư: hư hỏng)

Trong đó Trần Sinh tương đối bất hạnh. Dù không rơi vào thời kỳ quá độ hư tình giả ý, thì hắn vẫn là kẻ phải hứng chịu nhiều xui xẻo nhất. Nói thật, hai quyển thượng, hạ kia, sự chuyển biến của nữ chủ hắn hoàn toàn không cảm nhận được. Nếu hỏi nguyên nhân, đại khái chính là do khi ở trước mặt hắn nữ chủ vẫn mang phong phạm của quyển hạ đi….

Trần Sinh còn nhớ rõ, nữ chủ thực tàn nhẫn. Ở trước mặt hắn nữ chủ lật mặt cũng thực mau, mau đến độ hắn chưa cảm nhận hết được niềm vui sướиɠ giả dối liền gặp phải cuồng phong. Cũng bởi vì hắn đối mặt với nữ chủ nhập ma so với ai khác đều lâu hơn, cho nên hắn hiểu nữ chủ hơn những người khác nhiều.

Kẻ địch có thể cùng nữ chủ đấu đá qua lại lâu như vậy, 99% là công lao của Trần Sinh, 1% còn lại là nhờ vận khí (may mắn).

Trần Sinh thực sự quá hiểu nữ chủ.

Hắn hiểu mỗi động tác của nữ chủ, hàm nghĩa mỗi ánh mắt. Mặc kệ nàng ngụy trang hoàn mỹ bao nhiêu, Trần Sinh đều có thể nhận ra cảm xúc chân thực của nàng.

Giống như hiện tại.

Ngón trỏ hơi cong ý chỉ nàng đã tức giận.

Trần Sinh đời trước làm người sống bên cạnh lão hổ, hắn vô cùng rõ ràng nữ chủ khi sinh khí sẽ làm cái gì. Làm người ta đau đầu hơn nữa là nàng còn là người thích mang thù. Nếu ngươi đắc tội nàng, nàng nhất định sẽ cùng ngươi tính toán rõ ràng.

Vì một chén mì ta không nên bứt lông trên mình lão hổ.

Tuy rằng… Nam nhân trước mắt này hiện giờ đãi thể gọi là nữ chủ được nữa, nhưng vì hắn đã quen miệng nên chưa sửa lại.

—-Khó làm.

Trần Sinh nheo mắt, hắn trước sau không dám lại nhìn Khúc Thanh Trì.

Nhận thấy Trần Sinh không dám nhìn vào mình, Khúc Thanh Trì ngồi một bên rũ mi mắt, hàng mi dài khép hờ, nhìn chằm chằm tượng đất hồi lâu, bình tĩnh hỏi: “Cái tượng đất này là….”

Câu tượng đất này chọc trúng tử huyệt của Trần Sinh.

Biểu tình của Trần Sinh trở nên không được tự nhiên, trong đầu toàn là hình ảnh Tiêu Sơ bị vây nhốt. Lúc đó hắn sợ Tiêu Sơ sẽ né tránh con nhện, còn làm bộ làm tịch lấy đồ trong tay áo, kỳ thật trong ống tay áo của hắn cái gì cũng không có. Thực ra khi ấy hắn không biết tác dụng của mấy con nhện, dù sao Tá Vật mỗi lần vật xuất hiện đều khác nhau. Cho nên hắn không nghĩ tới, khi lũ nhện quấn lấy Tiêu Sơ sẽ biến thành đất, đem Tiêu Sơ biến thành búp bê đất.

Xong việc Trần Sinh mang tượng đất về, giấu trong tay áo, không ngờ sau khi hắn ngất xỉu liền bị nữ chủ lấy đi.

Hắn không biết vì sao nữ chủ lại lấy đi tượng đất này, cũng không biết nữ chủ đối tượng đất này thế nào. Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là– nếu nữ chủ phát hiện tình nhân mà hắn sủng ái nhất bị biến thành tượng đất, hắn có phải sẽ lạnh giống như chén mì kia của hắn không?

Tâm thần Trần Sinh không yên trộm liếc nhìn Khúc Thanh Trì, chiêu Tá Vật này là nữ chủ dạy hắn. Tuy rằng kẻ dạy là nữ chủ sau này chứ không phải nam chủ trước mắt, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút chột dạ.

Nữ chủ rốt cuộc nhìn không ra bí mật trên tượng đất.

Cũng không thể đối hắn nói — chiêu thức ngươi dạy ta đã học thực tốt, tất cả đều dùng trên người tình nhân ngươi….

Cũng không thể nói, Tiêu Sơ bị nhốt lại vì hắn quá cùi bắp.

Trần Sinh nhíu mày, khó có được lúc không biết nói gì mới tốt.

Thấy hắn không trả lời, Khúc Thanh Trì lại nói: “Kia tượng đất.”

MỘT câu tượng đất, hai người bốn mắt nhìn nhau. Trần Sinh không khống chế được cảm xúc, thói quen thành tính mà kéo ngón trỏ của Khúc Thanh Trì, khẩn trương mà nói: “Là của ta!”

Khúc Thanh Trì sửng sốt một chút,nhìn nhìn ngón trỏ bị Trần Sinh kéo, lại nhìn nhìn Trần Sinh, tiếp theo lại nhìn chằm chằm tượng đất hồi lâu. Ngọn trỏ bị bắt lấy khẽ động, cuối cùng đưa tượng đất cho Trần Sinh.

Y nói: “Ngươi cất cẩn thận, ngàn vạn đừng làm hỏng.”

Không nghe ra hàm ý bên trong, Trần Sinh vội vàng gật đầu. Nghe nữ chủ không truy vấn liền ném tay nữ chủ ra, trước khi Y đổi ý liền cầm lấy tượng đất. Chờ hết thảy trần ai lạc định, hắn tựa hồ giống như vừa đánh xong một trận chiến ác liệt, lộ ra biểu tình tìm được đường sống trong chỗ chết, nặng nề thở ra một hơi.

Thấy Trần Sinh thu hồi tượng đất, ánh mắt Khúc Thanh Trì khẽ động, y tùy tiện cầm lấy trường kiếm, đứng dậy nói với Trần Sinh: “Ta tới Thiên Sam còn chưa thỉnh an chư vị đại sư, hiện họ đều đang chờ bên ngoài, ta đi ra ngoài một chút, lập tức quay lại.” Rồi nói với Quách Tề Hữu: “Ngươi a, trước khi ra cửa cũng không cùng sư huynh nói một tiếng, ta kết thúc bế quan đi Trường Thanh điện tìm ngươi không thấy làm ta lo lắng hồi lâu.”

Quách Tề Hữu vừa nghe lời này tâm tình lập tức tốt lên.

Trần Sinh lại ở trong lòng phi một tiếng. Lấy hiểu biết của hắn đối với nữ chủ, hắn có thể xác định trước khi ra cửa Khúc Thanh Trì không có đi tìm Quách Tề Hữu, tám phần là gặp Quách Tề Hữu ở đây, không biết nên nói cái gì liền thuận miệng nói bậy. Rốt cuộc “Ngươi a” cái từ nghe co vẻ bất đắc dĩ này, cơ bản chỉ xuất hiện khi hắn chột dạ muốn gạt người, chỉ là đối ngươi có lệ.

Nữ chủ thực thích dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói dối, thích đem người khác chơi đến xoay quanh.

Phảng phất thấy được ánh mắt hắn không đúng, Khúc Thanh Trì sau khi Trần Sinh híp mắt quay lại nhìn hắn một cái, nghĩ nghĩ lại cùng Quách Tề Hữu nói: “Ngươi cùng y ở chỗ này chờ ta trở lại.”

Quách Tề Hữu lập tức trả lời: “Hảo.”

Bộ dáng muốn bao nhiêu nghe lời có bấy nhiêu nghe lời.

Trần Sinh lắc lắc đầu, tâm nói nữ chủ không hổ là nữ chủ, tuy là giới tính bất đồng, nhưng bộ điều hòa không khí chạy vẫn ngon như cũ. Nói một hồi đem trình tự trước sau cường điệu lên, cố ý chỉ ra “Ta đến chùa Thiên Sam đầu tiên là bồi ngươi, để các đại sư chờ ta, sau đó chờ ngươi không có việc gì, ta mới có thể đi vấn an các đại sư.” cường điệu rằng ngươi trước nhất rồi mới đến các đại sư, muốn biểu đạt ngươi quan trọng hơn tất cả những thứ khác.

Nếu không phải Trần Sinh đặc biệt hiểu nữ chủ, hắn sẽ thực sự cho rằng nữ chủ để ý mình. Mà nữ chủ tới đây không kêu mệt, trước tiên quan tâm hắn rồi lại trấn an Quách Tề Hữu. Cùng Quách Tề Hữu đầu tiên là tỏ ra thân thuộc rồi oán giận, tiếp theo biểu đạt đối Quách Tề Hữu coi trọng, sau đó lại đưa ra yêu cầu mới — muốn Quách Tề Hữu coi trọng Trần Sinh.

Đi rồi còn không quên quay lại nhìn hắn, điểm này khiến Trần Sinh triệt để vô ngữ. Hơn nữa với hiểu biết của hắn cùng nữ chủ, nếu hiện tại ở đây chỉ có hai người bọn họ, nữ chủ khẳng định sẽ khiến hắn hiểu lầm rằng y vì hắn mà đến. Nếu chỉ có Quách Tề Hữu ở cùng hắn, hắn cũng sẽ khiến Quách Tề Hữu hiểu lầm rằng hắn vì Quách Tề Hữu mà đến đây. Mục đính chân chính y sẽ không dễ dàng nói ra, sẽ chỉ làm người khác miên man suy nghĩ, tự mình đa tình, còn y chỉ an tĩnh đứng bên cạnh quan sát, vui sướиɠ làm người nuôi cá.

Nữ chủ biến đổi không lớn, bất quá chỉ từ tra nữ biến thành tra nam mà thôi…

Mà Quách Tề Hữu không nhìn thấu tầng tầng kịch bản của nữ chủ, khẳng định sẽ vì câu cuối cùng của y cắn chặt hắn không bỏ.

Hệt như kiếp trước.

Giống như lúc này.

“Ngươi cũng thật kỳ quái.”

Quách Tề Hữu đi tới đi lui trong phòng.

Trần Sinh thất hồn lạc phách hỏi: “Nơi nào quái?”

“Ai nhìn thấy sư huynh ta không phải đều tâm hoa nộ phóng, ngươi thế nào lại như người đã chết, trông như thấy quỷ.”

“Ta khi vui vẻ chính là thế này.”

“Không đúng,” Quách Tề Hữu hiếm khi nhạy bén: “Rõ ràng ngươi đã từng chăm sóc sư huynh ta vài ngày, sao bây giờ lại giống như lần đầu nhìn thấy y?”

Trần Sinh nghe không nổi nữa, thật muốn thừa nhận ta đúng là lần đầu tiên nhìn thấy y.

Hắn vô pháp trả lời Quách Tề Hữu, trong trí nhớ của hắn hoàn toàn không có người này. Hắn chỉ từng cứu qua nữ chủ, chưa từng cứu một vị nam chủ.

Không đề cập tới thì còn tốt, nghĩ lại, hắn đã không màng nghỉ ngơi mà chăm sóc nam chủ… Trần Sinh bỗng dưng rất muốn được chết thêm một lần nữa. Hắn vào giờ phút này vạn phần hối hận, nếu có thể lại trọng sinh thêm một lần nữa, hắn sẽ thành thành thật thật mà đi theo cốt truyện nguyên tác. Nếu nữ chủ giờ phút này có thể xuất hiện trước mặt hắn, khẳng định sẽ lôi kéo tay nàng nói rằng– Ta có thể!

Quách Tề Hữu ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, trước sau vẫn không thể lý giải, “Sư huynh rốt cuộc coi trọng ngươi điểm nào?”

“Ta đây cũng rất muốn biết.”

—Ta rốt cuộc là làm sai chỗ nào.

“Người đối hắn hỏi han ân cần có rất nhiều, người ái mộ sư huynh loại nào cũng có, vì sao hắn chỉ đối ngươi bất đồng?”

“Ta cũng rất muốn biết.’

—Muốn biết những người này đời trước làm ra chuyện tốt gì.

‘Vào lúc ngươi chiếu cố sư huynh đã làm cái gì?”

Trần Sinh nheo lại đôi mắt nghĩ nghĩ, “Không nhớ được, bất quá ta còn nhớ rõ…’ Trần Sinh giữ chặt tay Quách Tề Hữu, “Tiểu Thánh Phong các ngươi có phải hay không có một cái pháp khí gọi là Phản Mộng Kính?”

“Nếu dùng pháp khí này, dưới sự trợ giúp của tu sĩ, có phải hay không sẽ mơ thấy sự tình đã từng phát sinh?” Trần Sinh một bên nói một bên nắm chặt tay Quách Tề Hữu, khẩn thiết nói: “Ngươi có thể lấy ra cho ta mượn dùng chút không?”

Hắn hiện tại thực sự rất muốn biết, hắn đã cùng vị nam chủ kia ở chung như thế nào.

—End—